Xuyên Không Thành Phú Bà Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Hạ Hi cúi đầu càng thấp hơn, những người đứng gần rõ ràng nhìn thấy nàng đã rơi nước mắt.

“Nương…”

Kỳ Nhi gọi nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng.

“Nương không sao.”

Hạ Hi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, kiên cường nói.

Mọi người không nhịn được nữa, thôn trường càng nổi lên tức giận.

Vốn là chuyện trong nhà của Du gia, không liên quan gì đến ông, nhưng người trong thôn đều biết, khi Hạ Hi gả tới đây đã đem tới không ít của hồi môn, hơn nữa vài ngày trước nhà mẹ nàng tới cha nương nàng nói mỗi tháng đưa cho Du gia ba lượng bạc, tức phụ tốt như vậy tìm đâu ra chứ. Lã thị thế mà chê bai, trách móc nàng, “Lã thị, ngươi đừng quá đáng quá, đừng quên là Du gia các người có ngày hôm nay là nhờ phúc của ai.”

Mọi người đều gật đầu, Du gia trước đây đến cơm còn không có mà ăn, từ khi Hạ Hi gả tới, không nhưng xây nhà gạch ngói, mỗi ngày còn được ăn màn thầu, cách vài ngày còn ăn thịt. Lã thị không những không biết ơn lại còn hành hạ người ta như vậy, thật sự quá đáng!

“Chuyện nhà chúng ta không cần ông quản!”

Lã thị không hề sợ hãi liền cãi lại.

Đừng nói nếu nhi tử của bà ta trúng khảo một lần nữa liền có thể làm quan lớn rồi. Cho dù giờ chỉ là thân phận Cử nhân cũng cao hơn thôn trưởng một bậc.

Thường ngày kính trọng là vì không muốn chấp nhặt với ông ta, không ngờ ông ta được nước làm tới, trước mắt nhiều người vậy nói bà ta.

“Ngươi…”

Thôn trưởng tức giận đến run người, làm thôn trưởng nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có người nào dám cãi lại ông như vậy.

Thấy ông không nói ra được lời nào, Lã thị càng đắc ý hơn, “Ta làm sao? Ta…”


“Nương, người xin lỗi thôn trưởng đi!”

Tiếng trầm thấp của Du Nghĩa từ phía sau truyền tới.

Lã thị không thể tin được mà quay đầu, “Nghĩa Nhi, con nói gì cơ?”

“Xin lỗi thôn trưởng!”

Du Nghĩa trầm giọng nói thêm lần nữa, chậm bước tới cửa, y phục đã thay xong, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng.

Mắt Lã thị giương tròn, “Dựa vào đâu?”

“Dựa vào thôn trưởng nói là đúng. Du gia chúng ra có ngày hôm nay may nhờ có nhà nhạc phụ tiếp tế, chúng ta phải biết ơn.”

“Đó là họ tự nguyện, nếu như họ không đưa bạc, nhà chúng ta mới không cưới cái thứ hạ tiện đó cơ…”

“Nương!”

Du Nghĩa cắt lời bà ta, ngữ khí trầm thấp, mang theo chút tức giận, “Người nếu vẫn không nhận sai, hôm nay con sẽ đưa mẹ con nàng đi, sau này sẽ không để hai mẹ con nàng xuất hiện trước mắt người nữa.”

Lã thị ngơ người, há miệng nhìn Du Nghĩa.

Sắc mặt Du Nghĩa trầm xuống, trên mặt tràn đầy kiên quyết.

Lã thị hoảng rồi, Du Nghĩa là hy vọng của bà ta, bà ta có thể đi ra khỏi cái thôn này hay không, có thể trở thành quan lão thái thái nhà phú quý hay không, Linh Nhi và Chi Nhi có thể tìm được nhà chồng tốt hay không đều là nhờ vào Du Nghĩa. Nếu hắn đem theo Hạ Hi đi rồi, hy vọng của bà ta cứ vậy mà không còn nữa.

“Ta, ta, ta…”

“Xin lỗi!”

Du Nghĩa một lần nữa trầm giọng nói.

Lã thị thân thể cứng đờ, hoảng loạn quay người, lắp bắp mở miệng, “Thôn, thôn, thôn trưởng, xin lỗi người, ta nhất thời lỡ lời, người đừng đặt trong lòng.”

Du Nghĩa chắp hai tay, “Thôn trưởng, nương ta là thấy ta rơi xuống nước nhất thời lo lắng quá nên mới lỡ lời, vẫn mong người lượng thứ.”

Thân phận hiện tại của Du Nghĩa cũng không nhỏ, thôn trưởng cũng không dám làm lớn chuyện, vội vàng nói, “Du Cử nhân nặng lời rồi, nương người thương người, ta đều hiểu.”

“Đa tạ thông trưởng đã hiểu cho.”

Du Nghĩa đứng thẳng người, nắm lấy tay của Hạ Hi, giọng nói ôn nhu khác hẳn so với thái độ với Lã thị, “Nương hôm nay cũng là quá lo lắng cho ta nên mới tức giận với nàng, nàng tha thứ cho bà được không?”

“Được!”

Trên mặt Hạ Hi hiện ra ý cười, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói rất vui vẻ, “Tướng công, chàng yên tâm, ta sẽ không chấp nhặt với mẹ đâu.”

Du Nghĩa, ……

Mặt hắn cứng đờ, một hồi mới lộ ra nét cười, nắm chặt tay nàng, “Vẫn phải làm phiền Hi Nhi dìu ta về sân nhà chúng ta.”

“Được!”


Nụ cười Hạ Hi càng tươi hơn, cúi đầu, “Kỳ Nhi, con sang một bên đỡ cha con.”

Kỳ Nhi bước qua, rụt rè đưa tay ra.

Du Nghĩa xoa đầu cậu, “Không cần đâu, Kỳ Nhi còn nhỏ, đừng làm mệt thằng bé.”

Kỳ Nhi thu tay về.

Hạ Hi nhìn rõ ràng từng cử chỉ, miệng câu lên, trong mặt xẹt qua thứ gì đó, “Kỳ Nhi, con về trước đi, đốt chậu lửa lên.”

Kỳ Nhi nghe lời gật đầu, quay người bước về phía cổng sân.

“Đợi đã!”

Du Nghĩa gọi cậu.

Kỳ Nhi dừng bước nhìn qua.

“Con đi đâu, đi qua từ…”

Du Nghĩa chỉ tay, vờ như không biết chỉ về hướng cửa nguyệt môn, nhưng khi thấy cửa nguyệt môn đã bị chặn lại, lời phía sau nuốt lại không nói ra nữa, rất là kinh ngạc, “Chuyện này là thế nào?”

“Là Hạ thị làm đó…”

Lã thị vội vàng muốn cáo trạng, trong lòng lại rất khó hiểu, những chuyện này bà ta đều đã nói cho nhi tử nghe rồi, sao hắn còn ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi tới nữa.

“Nương…”

Du Nghĩa ngắt lời bà, “Để Hi Nhi tự mình nói.”

Hạ Hi nét cười trên mặt biến mất, giọng nói thấp xuống, “Là, là lỗi của ta, hôm đó ta bệnh rồi, Kỳ Nhi qua đó muốn xin một cái màn thầu từ chỗ mẹ, mẹ đã đánh thằng bé, ta tức giận quá nên đã chặn lại cửa nguyệt môn.

Du Nghĩa,…

Không ngờ Hạ Hi sẽ trả lời như vậy, tay đang nắm lấy nàng vô thức nắm càng chặt hơn.

Thân thể Hạ Hi run lên, “Ta đã biết sai rồi, ta, ta, ta bây giờ liền chuyển gạch đi.”


Mọi người rất rõ ràng nhìn thấy sự run sợ của nàng, ánh mắt đều đặt lên bàn tay mà Du Nghĩa đang nắm chặt lấy Hạ Hi.

Du Nghĩa ý thức được bản thân quá tay rồi, lòng liền kinh ngạc, hoảng loạn buông tay ra, thấy đôi tay trắng trẻo của Hạ Hi đã ngập tràn một mảng hồng đỏ, hắn tất tự trách, “Hi Nhi, nàng yên tâm đi, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu.”

Hắn nói lấp lửng hai câu, Hạ Hi biết hắn muốn đem chuyện Lã thị đánh Kỳ Nhi lấp liếm đi, trong lòng nàng cười lạnh, nhưng trên mặt lại lần nữa nở nụ cười, rất là vui vẻ, “Tướng công là nói sau này mẹ sẽ cho chúng ta ăn cơm rồi sao?”

Du Nghĩa…

Ý nghĩ muốn bóp chết Hạ Hi cũng đã có rồi, rõ ràng trước đây chỉ là một phụ nhân ngu ngốc, tuỳ ý bản thân lừa gạt, hôm nay là sao vậy, một chút cũng không mắc lừa vậy.

Miệng miễn cưỡng động một chút, “Hi Nhi, ta sau này sẽ không để nàng chịu uất ức nữa đâu.”

Nói xong, sợ Hạ Hi lại nói ra điều gì bất lợi với người nhà mình liền hỏi, “Hôm nay vừa hay người đông, để họ giúp đỡ chuyển số gạch đi có được không?”

Hạ Hi gật đầu, “Mọi chuyện đều nghe theo tướng công hết.”

Du Nghĩa lúc này mới nở nụ cười, gật đầu với mọi người, “Làm phiền các vị rồi!”

Chút gạch đó liền một hồi là chuyển xong, nhìn thấy cửa nguyệt môn không còn bị chặn lại nữa, Du Nghĩa thở phào một tiếng.

Hướng mọi người nói lời đa tạ, lại dặn dò thôn trưởng, “Hôm nay mặt băng đã nứt rồi, dặn mọi người đừng vội đi bắt cá, đừng để lại có người rơi xuống sông nữa.”

Thôn trưởng gật đầu, “Điều này ta biết, Du Cử nhân vẫn là mau về phòng làm ấm người đi, đừng để trúng phong hàn, hại đến thân thể.”

“Đa tạ thôn trưởng.”

Du Nghĩa đa tạ, ra hiệu cho Hạ Hi đỡ hắn về bên kia.

Hạ Hi dùng sức đỡ hắn, đi được vài bước mở miệng nói, âm thanh rất nhỏ nhưng người trong sân đều nghe thấy rất rõ ràng, “Tướng công, tối hôm nay chàng ở trong phòng của ta sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận