Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Giang Minh Xuyên bỏ thêm một đồng rửa ảnh nhanh, ảnh chụp nhanh chóng được rửa ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu và Hạ Nham chụp ảnh, hai người đều tò mò cầm trên tay, nhất là Kim Tú Châu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có thứ tốt như thế này, có thể in hình một người giống y hệt trên giấy, dáng vẻ chân thật hơn nhiều, đồng thời cũng xấu hơn nhiều.

Ngồi bên cạnh Giang Minh Xuyên, trông cô hệt như một con chó đen xấu xí.

Giờ phút này, cô sâu sắc nhận thấy mình của lúc này xấu cỡ nào, trước kia chỉ có cô chê bai người khác mà thôi.

Cô âm thầm cắn răng, quyết định về nhà sẽ dùng nửa chai dầu vừng còn lại.

Lúc hai người đến văn phòng khu phố thì đã hơi trễ, còn đứng xếp hàng trước cửa một lát.

Gia đình bốn người rất dễ khiến người khác chú ý, người khác đều là hai vợ chồng, chỉ có họ là một nhà bốn người, nhất là Giang Minh Xuyên còn mặc một bộ quân phục.

Đăng ký kết hôn xong, Giang Minh Xuyên lại dẫn họ đến cung tiêu xã và nhà máy thịt, mua hạt dưa, kẹo cứng và thịt theo lời Kim Tú Châu.

Anh đổi phiếu thịt với bạn, không nhiều, chỉ mua một ký thịt và hai cái giò lợn, giò lợn không có nhiều thịt nên rẻ hơn một chút.

Thấy thế, Kim Tú Châu nhắc một tiếng: “Mua thêm cái nữa đi, chiều nay em nấu chân giò mã não cho cả nhà mình ăn.



Nghe vậy, Hạ Nham và Phó Yến Yến lập tức chảy nước miếng, đồng thời nhìn về phía Giang Minh Xuyên.

Giang Minh Xuyên hơi do dự, không đủ phiếu thịt.

Kim Tú Châu nói luôn với người bán hàng: “Cắt bỏ một ít thịt, đổi thành chân giò.


Sau đó, cô lại quay sang nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai đông người như thế, hai đứa bé sẽ không được ăn mấy miếng thịt, không lý nào lại khiến người nhà mình chịu thiệt, còn người khác được hưởng lợi.


Người kia nhìn Kim Tú Châu, lại nhìn Giang Minh Xuyên, cuối cùng nghe theo lời Kim Tú Châu.

Giang Minh Xuyên không lên tiếng, chờ đến khi đi xa, anh mới nói: “Chúng ta mời khách ăn cơm, cần gì phải so đo nhiều như vậy? Hơn nữa mọi người đều là đồng nghiệp lãnh đạo thân thiết mà.


Trước kia, Kim Tú Châu thích nhất giao tiếp với kiểu người hiền lành chịu thiệt thòi như thế này, nhưng nếu kiểu người này thuộc cùng phe với mình thì cô không tài nào thích cô.

Nhưng cô vẫn dễ tính dỗ dành anh: “Em có nghĩ thế đâu.


Chừng này thịt cũng không ít, chúng ta cũng nên tốt với bản thân một chút, anh nói xem có đúng thế không?”
Giang Minh Xuyên nghi ngờ nhìn cô: “Lúc nãy em không nói như vậy.


Còn nói gì mà không thể khiến người khác hưởng lợi.

Kim Tú Châu giả ngu: “Vậy thì chắc chắn là anh nghe nhầm rồi.


Giang Minh Xuyên vẫn luôn biết cô không thành thật như mặt ngoài, anh muốn uốn nắn lại tư tưởng của cô, không nhịn được nói tiếp: “Bộ đội là một tập thể lớn, chúng ta sống ở đây như một đại gia đình…”
Kim Tú Châu nghe nhức cả đầu, tức giận bỏ lại một câu: “Thế thì anh đừng ăn.


Cô sẽ không khiến mình chịu thiệt thòi đâu.

Dứt lời, cô lập tức bước đi.

“…”
Nhìn bóng lưng nhanh chóng đi đằng trước, Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn hai đứa bé bên cạnh mình, sờ mũi: “Sao cô ấy trở nên nóng tính thế nhỉ?”
Bình thường chẳng phải vẫn nói chuyện rất dịu dàng à?
Phó Yến Yến chớp mắt, thế này mà gọi là nóng tính à? Kiếp trước hai người còn nóng tính hơn, không ai chịu nhường ai, cãi nhau một trận có thể chiến tranh lạnh suốt một hai tháng.

Buổi tối, Kim Tú Châu bưng chân giò mã não lên bàn, chân giò đỏ thẫm tỏa ra mùi thơm mê người, khiến hai đứa bé cực kỳ thèm thuồng, ngay cả Phó Yến Yến vốn có tâm lý của người trưởng thành cũng chịu không nổi sự cám dỗ của mùi thơm ấy, cố gắng nuốt nước miếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận