Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Cậu bé không dám nói thím đã dùng rất nhiều dầu vừng với hai quả trứng gà.

Giang Minh Xuyên gật đầu.

Buổi chiều, Giang Minh Xuyên không ra ngoài.

Anh nói với Kim Tú Châu rằng lãnh đạo đã thông qua phê duyệt, chủ yếu là vì trước kia Kim Tú Châu vốn là vợ lính, bối cảnh tư liệu chỉ cần điều tra thì sẽ thấy ngay, mà anh lại là số ít người đã lớn tuổi vẫn chưa cưới vợ trong bộ đội, hai người kết hôn với nhau, lãnh đạo vui như mở cờ.

“Nếu em đồng ý thì ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, ngày kia làm hai bàn tiệc trong căn tin, mời lãnh đạo chiến hữu cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như kết hôn.


Kim Tú Châu tính toán số tiền trong tay, hỏi: “Làm kiểu nào?”
“Cái gì?”
“Tổng cộng bao nhiêu người?”
“Hai ba mươi người, dắt theo cả nhà thì có khoảng năm mươi người.


“Thế thì làm ba bàn, đã chọn món ăn nào chưa?”
“…”
Giang Minh Xuyên không trả lời, anh không hiểu mấy thứ này, cho rằng chỉ cần mình nói với đầu bếp trong căn tin một tiếng là được.

Kim Tú Châu trực tiếp quyết định: “Mỗi bàn đặt tám món ăn, phiếu thịt trong tay em không nhiều, anh xem thử có kiếm ít phiếu thịt được không?”

Giang Minh Xuyên nhìn cô: “Được, còn gì nữa?”
“Tốt nhất là nói rõ món ăn nào với đầu bếp, một nửa là rau củ, một nửa là nửa rau nửa thịt, sau khi thu xếp thời gian xong thì thông báo cho khách dự tiệc.

” Dứt lời, cô lại hỏi: “Khách đến dự tiệc có tặng quà không?”
“Có, bình thường sẽ tặng hai đồng năm đồng, cũng có người tặng trứng gà.


“Thế thì ngày mai trên đường mua ít hạt dưa kẹo cứng, lúc đi mỗi người cầm một vốc, tiền nhà mình không còn nhiều, Hạ Nham cũng đến tuổi đi học rồi.


Hạ Nham ngồi bên cạnh lắng nghe, kìm lòng không đậu nhìn Kim Tú Châu.

Cậu bé cứ nghĩ rằng thím sẽ không quan tâm chuyện này.

Thực ra mỗi lần thấy Ngô Tiểu Quân đến trường, cậu bé sẽ rất hâm mộ.

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, nhưng vẫn giải thích một câu: “Còn nửa năm nữa thằng bé mới đi học.


Kim Tú Châu không tán đồng: “Có thể đưa thằng bé đến trường trước để nó làm quen với môi trường, sớm hơn nửa năm sẽ tốt hơn nhiều, nó đã bảy tám tuổi rồi.



Tại Đại Cảnh triều, ba tuổi vỡ lòng cũng bị coi là trễ.

Giang Minh Xuyên không nói nữa, Kim Tú Châu lại bổ sung thêm: “Dù thế nào đi nữa cũng không thể chậm trễ việc học.


Giang Minh Xuyên nhìn cô, trong lòng hơi kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc vì cô làm việc quyết đoán dứt khoát mà còn kinh ngạc vì cô sẽ có suy nghĩ như vậy.

Kim Tú Châu xua tay: “Thôi, những chuyện này anh không cần lo, em sẽ tự lo liệu, anh chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình là được.


Nơi này khác với Đại Cảnh triều, không thể tự buôn bán kiếm tiền, không thì đâu đến nỗi phải sống tằn tiện như thế này.

Giang Minh Xuyên: “…”
Hôm sau, gia đình bốn người vào huyện đăng ký kết hôn, đầu tiên là đến tiệm chụp ảnh để chụp hình trước.

Kim Tú Châu không biết đây là cái gì, không giấu nổi vẻ tò mò nhìn chung quanh, người trong tiệm chụp ảnh kêu cô ngồi xuống ghế.

Giang Minh Xuyên ngồi bên cạnh cô, hai người ghé lại gần nhau theo chỉ thị, ánh đèn lóe lên, Kim Tú Châu sợ đến nỗi nhắm mắt lại.

Thế là phải chụp lại lần nữa.

Chụp xong, Giang Minh Xuyên gọi Hạ Nham và Phó Yến Yến đứng ở cách đó không xa lại đây, chụp một tấm ảnh gia đình.

Khoảnh khắc hình ảnh dừng lại, Phó Yến Yến có ảo giác như xuyên qua thời không.

Cô bé vẫn còn nhớ rõ tấm ảnh gia đình này, kiếp trước cô bé không nhớ mình chụp hồi nào, nhưng bức ảnh đó vẫn được cô bé trân trọng giữ bên mình, mỗi lần cảm thấy mình sắp không thể cầm cự được nữa, cô bé sẽ lấy ra xem, sẽ cảm thấy vẫn còn hy vọng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận