Phó Yến Yến không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào.
Khoảnh khắc nhảy xuống từ sân thượng trường học, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sống sót.
Cô bé quá đau khổ, chỉ muốn được giải thoát.
Cứ tưởng rằng mình sẽ chết là hết, nhưng cô bé không thể ngờ được rằng mình sẽ vô thức đi theo bên cạnh Kim Tú Châu.
Quả nhiên người đàn bà đó không yêu thương cô bé gì cho cam, chỉ khóc hai tiếng đã được tình nhân của bà ta dỗ dành nín khóc.
Chẳng qua Phó Yến Yến cũng không giận.
Suy cho cùng thì cô bé đã quá thất vọng về Kim Tú Châu, cho nên cô bé chết lặng nhìn Kim Tú Châu bị tình nhân phản bội từng bước một, cuối cùng bị vứt bỏ, gánh vác món nợ khổng lồ, cuối cùng bước lên con đường không có lối về.
Mà cha Giang cũng không cưới người phụ nữ trong lời nói của Kim Tú Châu.
Kể từ khi ly hôn với Kim Tú Châu, ông ấy dẫn theo Hạ Nham sống một mình, tiếc rằng người tốt không sống lâu, ông ấy chết trong một sự cố ngoài ý muốn.
Còn Hạ Nham – người anh trên danh nghĩa này, thực ra ban đầu, Phó Yến Yến rất hận cậu ấy.
Kiếp trước, Kim Tú Châu đột nhiên từ nông thôn đến bộ đội, sống một cuộc sống sung túc, trong lòng vừa tự ti vừa sợ hãi.
Bà ta biết rõ mình dùng thủ đoạn hèn hạ mới có cuộc sống như hiện tại nên hoàn toàn không thể ngóc đầu lên trước mặt cha Giang.
Bà ta lấy lòng cha Giang, đối xử với con nuôi Hạ Nham của cha Giang cũng rất bao dung và thiên vị, bất kể là đồ ăn thức uống, chỉ cần Hạ Nham thích thì mình đều phải nhường, chỉ cần nảy sinh mâu thuẫn với Hạ Nham thì đều là lỗi của mình, dường như làm như vậy thì mới có vẻ bà ta rất công bằng, bà ta là một người mẹ kế tốt.
Lúc ấy, Hạ Nham sẽ cười đứng bên cạnh, cứ như đang cười nhạo đứa con ruột là cô bé còn không quan trọng bằng cậu ấy trong lòng Kim Tú Châu.
Thậm chí, đôi khi cô bé biết rõ, cậu ấy muốn xem trò hề của mình.
Nỗi sỉ nhục và thất vọng ấy vẫn khắc ghi trong đầu cô bé, cho nên sau này Kim Tú Châu chia tay với cha Giang, thậm chí cô bé còn cảm thấy được giải thoát.
Chẳng qua, vận may vẫn không đến với cô bé.
Kim Tú Châu dẫn cô bé xuống phía nam bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ, có một khoảng thời gian yên bình, sau khi việc làm ăn trở nên tốt hơn, Kim Tú Châu bèn bỏ mặc cô bé trong trường nội trú không thèm quan tâm, còn bà ta thì đi tìm một người đàn ông khác, tiêu hết tiền cho người đàn ông đó, còn cô bé chỉ có thể ăn thức ăn rẻ nhất trong trường, thậm chí bởi vì nợ tiền học phí mà bị giáo viên và bạn học xa lánh, dẫn đến mắc bệnh trầm cảm.
Thế nên khi Hạ Nham lén lút xuống miền nam thăm mình, khi biết mình bị bắt nạt mà đánh nhau với người khác để làm chỗ dựa cho mình, lúc ấy trong lòng Phó Yến Yến hoàn toàn không cảm kích, cô bé thà bị người ta bắt nạt chứ không cần cậu ấy giúp đỡ, thậm chí còn cố ý nói: “Chẳng phải đây là điều anh vẫn muốn sao?”
Khi đó Hạ Nham đứng đối diện với cô bé, rõ ràng cao hơn mình một cái đầu, nhưng giây phút ấy cứ như thấp đến bụi bặm.
Cậu ấy nhìn cô bé bằng đôi mắt đỏ hoe, không nói một lời mà quay đầu rời đi.
Nhưng từ đó về sau, không ai dám ngang nhiên bắt nạt cô bé nữa, cùng lắm chỉ không nói chuyện với cô bé mà thôi.
Nhưng Hạ Nham không biết rằng, có những sự tổn thương không chỉ đến từ thân thể.
Cô bé vẫn còn nhớ, đêm trước khi thi đại học, cô bé đã chuẩn bị tinh thần suốt một ngày, cuối cùng về nhà cẩn thận nói với Kim Tú Châu rằng trường học yêu cầu hai mười đồng làm phí báo danh và chi phí ăn ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...