Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá


Cô bé đã suy nghĩ rất nhiều phương pháp đối phó, thậm chí nghĩ nếu Kim Tú Châu không đồng ý thì mình sẽ nói với bà ta rằng, sau này mình sẽ trả tiền cho bà ta.

Nhưng cô bé không thể ngờ được rằng, thậm chí mình còn chưa nói hết câu thì đã bị mắng té tát vào mặt, mắng cô bé là sao chổi xui xẻo, khắc chết cha ruột, khắc bà ta ly hôn, bây giờ lại vì cô bé thường xuyên về nhà ảnh hưởng tới việc kinh doanh của bà ta…
Khi đó, cô bé bỗng cảm thấy, mình sống trên thế gian này thật sự không còn ý nghĩa gì nữa.

Sau này, cô bé thấy Hạ Nham thọt chân vào bệnh viện, trên người chật vật bám đầy tro bụi, không thể thực hiện ước mơ làm lính từ thuở nhỏ.

Còn Kim Tú Châu nằm trên giường bệnh, duy trì sự sống bằng dung dịch dinh dưỡng, Hạ Nham vẫn làm công để nuôi bà ta.

Cuối cùng, một bà cụ cùng phòng bệnh với Kim Tú Châu thấy miếng ngọc bội đeo trên cổ bà ta, nửa đêm đứng dậy ăn trộm, ngọc bội bị rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, giây phút ấy Phó Yến Yến chợt nhớ, miếng ngọc này là lúc trước cô bé nghe Kim Tú Châu nói dạo này ngủ không ngon giấc nên cố ý dùng toàn bộ tiền trên người mình để mua tặng bà ta.

Đó là số tiền mà lúc cha Giang ly hôn với Kim Tú Châu cố ý đưa cho cô bé.

Giây phút miếng ngọc bội vỡ tan, dường như cô bé nghe thấy Kim Tú Châu run rẩy gọi tên mình một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, ánh sáng chói mắt xuất hiện trước mặt cô bé, cô bé lập tức mất hết ý thức.


Đến khi tỉnh dậy là buổi sáng hôm hai người rời đi, cô bé lại thấy Kim Tú Châu.

Chẳng qua Kim Tú Châu bây giờ hơi khác với Kim Tú Châu mà cô bé biết.

Kim Tú Châu trong trí nhớ của cô bé là một kẻ cố chấp, hiếu thắng, hư vinh, lúc nào cũng muốn chứng minh mình là đặc biệt trong cảm nhận của mọi người, đối với cha Giang là như vậy, đối với hàng xóm trong đại viện là như vậy, đối với người tình sau này của bà ta cũng vậy.

Nhưng nực cười ở chỗ, bà ta càng điên cuồng nắm bắt thứ gì thì lại càng không chiếm được thứ đó.

Nhưng Kim Tú Châu hiện tại biết cười, sẽ dịu dàng lau miệng cho mình, đối xử với mình như một người mẹ mà mình từng mong chờ vô số lần.

Rõ ràng cô bé đã từ bỏ mọi thứ, nhưng vẫn kìm lòng không đậu nảy sinh hy vọng không nên có.

Nhìn Hạ Nham tuổi nhỏ, tâm trạng của Phó Yến Yến vô cùng phức tạp.

Có lẽ sau này cậu ấy hối hận lắm nhỉ? Chăm sóc Kim Tú Châu nằm trên giường bệnh không thể cựa quậy, sợ bà ta chết đi sẽ bỏ mặc cậu ấy một mình trên đời.


Lúc đó cậu ấy nghĩ gì?
Có phải nghĩ rằng nếu mình tốt với Kim Tú Châu một chút thì có lẽ gia đình họ sẽ có kết cục khác không?

Đến buổi tối, Giang Minh Xuyên bưng hai bát đồ ăn về nhà.

Anh cứ nghĩ rằng hôm nay chưa dọn dẹp nhà cửa xong nên chờ ngày mai mới sang nhà hàng xóm đón Hạ Nham về, không ngờ về đến nhà đã thấy cậu bé ở nhà, anh sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ có lẽ đồ ăn sẽ không đủ.

Hạ Nham cũng thấy đồ ăn trong tay anh.

Cậu bé ngoan ngoãn nói nhỏ: “Cha, con không đói đâu ạ, buổi trưa con đã ăn rất nhiều ở nhà bà nội Ngô rồi.


Nghe vậy, Phó Yến Yến nhất thời căng thẳng, cô bé biết, kế tiếp Kim Tú Châu sẽ lên tiếng.

Quả nhiên, cô bé nghe thấy Kim Tú Châu nói bằng giọng đúng lý hợp tình: “Anh đi múc thêm một suất, tôi còn muốn ăn loại thịt ngọt ngọt hồi trưa.


Phó Yến Yến ngơ ngác trong chốc lát, sau đó khó tin quay đầu nhìn cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận