Vì thế, sau khi Dư Thiên Thiên đến Ung Châu liền mua tiểu viện này, bên người chỉ có một bà tử cùng một nha hoàn thiếp thân.
So với những ngày đại phú đại quý trước kia, kham khổ hơn không ít.
Lúc Trương Mậu Tài vừa tới Ung Châu cũng rất thất vọng.
Hắn vất vả khổ học hơn mười năm, công danh lại bị Diệp Hoan hủy hoại, phải thi lại lần nữa.
Vốn nghĩ Dư gia sẽ không để cho Dư Thiên Thiên chịu khổ, kết quả cháo nhẹ rau nhạt, vinh hoa phú quý còn muốn hắn tự đi kiếm.
Đến đại sảnh, nhìn thấy lại là cháo hoa với trứng gà luộc, Trương Mậu Tài nhất thời không có khẩu vị, ngay cả đũa cũng không muốn cầm, "Tại sao vẫn là mấy món này? Nhà chúng ta đến đồ ăn đàng hoàng cũng không ăn nổi sao?”
Bà tử đang dọn thức ăn bên cạnh nghe vậy muốn đáp trả, lại thấy tiểu thư nhà mình khẽ lắc đầu.
Trong lòng bà tử rất chướng mắt Trương Mậu Tài, một tiểu bạch kiểm ăn bám, nếu không phải tiểu thư thích hắn, lúc này ngay cả ăn mày cũng không bằng, càng không có khả năng có cháo hoa để ăn.
Dư Thiên Thiên đứng dậy đỡ Trương Mậu Tài ngồi xuống, ôn nhu nói, "Chúng ta hiện tại khổ một chút cũng không sao, chờ chàng trúng cử, sau này mọi thứ sẽ tốt hơn.”
“Đó là chuyện của bao nhiêu năm sau!" Cho dù nhanh hơn nữa cũng phải hai năm.
Trong lòng Trương Mậu Tài nổi giận, phất tay áo rời khỏi chính sảnh, trực tiếp ra ngoài đi đến tửu lâu.
Mùa xuân trôi qua, ngay sau đó là mưa mùa hè không dứt.
Mưa liên tiếp nửa tháng, thu nhập của tửu quán còn chưa bằng hai thành trước kia.
Thu nhập ít cũng không sao, thời điểm trước và sau giao thừa Diệp Hoan cũng kiếm được kha khá.
Làm cho người ta lo lắng là mấy ngày nay mưa to, nghe nói một vài thôn trang ở thượng du đều bị nước cuốn đi.
Tiểu nhị đi tới cửa nhìn ra ngoài, trở về thở dài nói, "Xem ra hôm nay lại không có khách.”
Diệp Hoan cười cười, "Không có khách thì không có, chúng ta xem như nghỉ ngơi.”
Vừa dứt lời, Tôn Gia Dụ liền mang theo Nghiễn Thư đi vào.
“Ơ, xem ra hôm nay lại chỉ có một mình lão hủ." Tôn Gia Dụ thu ô giấy dầu, đi tới bên cạnh quầy, híp mắt nhìn rượu trên đó, "Vẫn lấy ta một bình Nhất Phẩm Túy đi, một ngày không uống rượu ở chỗ ngươi, xương cốt lão hủ đều khó chịu.”
Nghiễn Thư ở một bên hừ lạnh, "Ngài vẫn nên uống ít một chút thì hơn, lớn tuổi rồi, nếu uống nữa lại hồ đồ.”
“Nghiễn Thư a Nghiễn Thư, ngươi tuổi còn trẻ, sao lại dong dài như thế?" Tôn Gia Dụ xua tay không để ý tới Nghiễn Thư, thấy Diệp Hoan bưng rượu lên, trước tiên tinh tế thưởng thức một ngụm, thỏa mãn nói, "Theo ta, rượu này của ngươi giấu ở trấn Lâm Thủy, thật sự là phung phí của trời.
Nếu mở một tửu lâu ở Thịnh Kinh, bảo đảm làm ăn thịnh vượng.”
“Ngài quá khen.
Rượu của ta tuy không tệ, nhưng ta không thích hợp làm ăn." Diệp Hoan khiêm tốn nói.
“Cũng đúng, một tiểu nương tử như ngươi đến Thịnh Kinh khó tránh khỏi có người đỏ mắt." Tôn Gia Dụ nhanh chóng lĩnh hội ý tứ của Diệp Hoan.
Ấn tượng của lão đối với Diệp Hoan rất tốt, làm người khiêm tốn, buôn bán cũng hào phóng, chỉ là tính tình quá mềm mỏng.
Nếu lão có con cháu cũng sẽ rất thích con dâu như nàng, đáng tiếc lão không con không cái.
Tôn Gia Dụ ngồi ở quán rượu nửa ngày, chờ mưa nhỏ một chút mới trở về.
Trận mưa to này sau năm ngày cuối cùng cũng ngừng.
Có điều khu vực phía bắc trấn Lâm Thủy gặp tai họa nghiêm trọng, mấy ngày gần đây đã có lưu dân đi tới trấn Lâm Thủy.
Diệp Hoan cho tiểu nhị về nhà nghỉ ngơi nửa tháng, mấy ngày nay quán rượu không khai trương.
Bọn họ mở cửa hàng, nếu gặp phải lưu dân tới cướp bóc, hậu quả rất thảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...