Lý đại thẩm khuyên nhủ, "Diệp Hoan, cho dù tú tài có tốt, vậy cũng phải đối tốt với ngươi mới có tác dụng.
Trần Thế Mỹ đỗ thám hoa còn muốn giết vợ lấy công chúa, nguyên phối thảm lắm.”
Lập tức có người phụ họa, "Đúng đó, thượng bất chính hạ tắc loạn, mẫu tử Trương thị dám làm ra chuyện thương thiên hại lý, Trương Mậu Tài cũng không phải thứ tốt.”
“Đúng vậy, hòa ly đi.”
......
Mọi người nhao nhao bắt đầu khuyên hòa ly.
Cũng có người ở trong lòng cảm thấy đáng tiếc, dù sao trấn Lâm Thủy ba năm mới ra một hai tú tài, cứ như vậy hòa ly thật đáng tiếc.
Nhưng lúc này mọi người đều căm phẫn khuyên hòa ly, người có suy nghĩ này liền không dám mở miệng.
Diệp Hoan rất lâu không trả lời.
Đám người Diệp thái công đều cho rằng nàng trọng tình nghĩa, không chịu từ bỏ trượng phu, càng cảm thấy Diệp Hoan tâm địa lương thiện, tuyệt đối không thể để cho Trương Mậu Tài tiếp tục khi dễ Diệp Hoan.
Trên thực tế, Diệp Hoan chỉ là kéo dài thời gian, chờ có người phát hiện lá thư trên mặt đất.
Mà người có lực quan sát nhất vẫn là Tiền Trạch Nguyên làm bộ khoái, sau khi phát hiện thư tín, hắn vừa mở ra, lông mày liền nhíu chặt một chỗ, cố nén lửa giận nói, "Thái công, ngài xem cái này.”
Diệp thái công lớn tuổi, mắt hơi hoa, híp mắt nhìn một hồi lâu mới thấy rõ nội dung trong thư.
Lão tức giận trừng to mắt, chỉ một ngón tay vào mặt Trương Mậu Tài, một tay vỗ ngực thuận khí, "Hóa...!Hóa ra đều là chủ ý của ngươi!
“Chúng ta không hòa ly, chúng ta muốn hưu phu!”
Hưu phu?
Lời này vừa nói ra, tất cả sợ ngây người.
Trương Mậu Tài còn chưa thanh tỉnh, nghe được “hưu phu" vội trừng to hai mắt, "Thái công, ngươi...!Ngươi nói cái gì?"
Diệp Hoan cũng đúng lúc xen vào hỏi có chuyện gì, vẻ mặt kinh ngạc.
Trên thực tế, trong lòng nàng điên cuồng vỗ tay.
Cuối cùng cũng đợi được giờ khắc này.
Diệp thái công tức giận, nói không nên lời, đưa thư cho Tiền Trạch Nguyên bảo hắn đọc.
Tiền Trạch Nguyên liếc Trương Mậu Tài trên mặt đất, cắn răng đọc từng câu từng chữ, "Nương, hài nhi không phụ hàn song, đã đỗ tú tài, ít ngày nữa sẽ trở về trấn Lâm Thủy.
Hài nhi trái lo phải nghĩ đều cảm thấy Diệp Hoan không xứng với Trương gia chúng ta, cho nên đã hứa hẹn cùng Quận Thủ đại nhân, chỉ cần hài nhi hòa ly, Quận Thủ đại nhân sẽ đem ái nữ gả cho hài nhi.
Cho nên nhờ nương và đại ca, trước khi hài nhi trở về bắt Diệp Hoan ký thư hòa ly.”
Phong thư thứ hai, "Còn hai ngày nữa hài nhi sẽ trở về, mong nương và đại ca mau chóng bắt Diệp Hoan ký thư hòa ly, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng được."
Tiền Trạch Nguyên cầm tờ giấy đến mức nổi gân xanh.
Những người khác sau khi nghe xong, bởi vì quá mức khiếp sợ mà nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Chờ có người lấy lại tinh thần, không nói hai lời đã nhổ nước miếng vào mặt Trương Mậu Tài.
Người lúc trước còn cảm thấy Diệp Hoan hòa ly với Trương Mậu Tài là đáng tiếc, cũng tức giận hô lớn "Hưu phu!"
Trương Mậu Tài há mồm muốn giải thích, mọi người chẳng những không cho hắn cơ hội, còn mắng xối xả hắn là đồ cặn bã.
Diệp Hoan thấy cảm xúc của mọi người bị kéo lên, bèn bi ai nhìn Trương Mậu Tài, giọng nói mềm mại như tơ lụa, "Mậu Tài, hóa ra chàng vẫn cảm thấy ta không xứng với chàng, hức hức......”
Trước khi Trương Mậu Tài tới Diệp gia ở rể, nhà nghèo đến nổi ông bà nội hắn đều chết đói, càng không có khả năng cho hắn ăn học.
Nếu không phải hắn ở rể Diệp gia, Diệp Hoan toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn quay lại đọc sách, Trương Mậu Tài căn bản không có khả năng đỗ tú tài.
Bây giờ lại nói không xứng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...