Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Trương Mậu Tài rất hài lòng với thái độ của Diệp Hoan, bắt lấy cánh tay nàng dùng sức bóp.


Nhưng không đợi hắn mở miệng uy hiếp, Diệp Hoan đã kêu lên trước.


“A, Mậu Tài chàng đừng đánh ta!”

Nước mắt Diệp Hoan nói chảy là chảy, khi Trương Mậu Tài còn chưa bắt được nàng, đã tự mình ngã về phía sau, khuỷu tay cà xuống đất trầy một mảng lớn, làn da trắng nõn trong nháy mắt chảy ra máu.


“Ta đánh nàng khi nào?" Trương Mậu Tài kinh ngạc nhướng mày hỏi.


Diệp Hoan lại làm như không nghe thấy lời hắn nói, duỗi chân di chuyển về phía cửa, vừa khóc vừa cầu xin, "Mậu Tài, lúc đó ta thật sự rất sợ hãi, chàng đừng đánh ta có được không? Lần đầu tiên ta lên công đường, đầu óc mơ hồ cái gì cũng không biết.



Diệp Hoan khóc đến nghẹn ngào, ban đầu là giả khóc, sau đó đụng vào sàn nhà là đau quá nên khóc thật.



Nàng vừa dứt lời, Tiền Trạch Nguyên đã xông vào tửu quán.


Sau khi hắn xử lý xong vụ án của mẫu tử Trương thị, không quá yên tâm Diệp Hoan cho nên dự định tới xem thử, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng này.


Lửa giận xông lên ót, Tiền Trạch Nguyên không nói hai lời đã nhắm ngay mặt Trương Mậu Tài tung nắm đấm.


“Phịch.



Trương Mậu Tài ngã rầm xuống đất, máu mũi phun thẳng.


Mà lúc này, hàng xóm bên cạnh cũng chạy tới.


Diệp Hoan nhìn thấy Lý đại thẩm thì khóc thút thít, "Thím, Mậu! ! Mậu Tài trách ta.



Tuy rằng Diệp Hoan không nói gì khác, nhưng đám người Lý đại thẩm nhìn thấy quần áo vứt lung tung trên đất, còn có cánh tay bị thương của Diệp Hoan, hơn nữa có chuyện mẫu tử Trương thị hôm nay, bọn họ đều liên tưởng Trương Mậu Tài muốn đánh Diệp Hoan.


“Trương Mậu Tài, ngươi thật quá đáng!”

Lý đại thẩm nghiến răng nói xong, sau đám người đột nhiên có mấy lão nhân đi tới, không biết ai hô một câu Diệp thái công, hàng xóm tự động tản ra nhường cho đám người Diệp thái công một con đường.



Diệp thái công là trưởng tộc Diệp gia, tuy nói Diệp gia tổng cộng không có bao nhiêu người, nhưng gia tộc dù nhỏ cũng có gia quy của riêng mình.


Sau khi xảy ra chuyện mẫu tử Trương thị, mấy tộc lão Diệp gia lập tức tụ tập thương nghị, vốn nghĩ rằng Trương Mậu Tài đỗ tú tài, chỉ cần sau này Trương Mậu Tài nguyện ý đối xử tốt với Diệp Hoan, cũng là vinh quang của Diệp gia bọn họ.


Nhưng vừa tới quán rượu lại thấy Diệp Hoan bị thương ở tay, bên trong hỗn loạn, cơn giận của Diệp thái công liền nổi lên.


“Trương Mậu Tài, ngươi khinh người quá đáng!”

Diệp thái công chống quải trượng, sau khi đi tới bên cạnh Trương Mậu Tài thì hung hăng gõ vào đùi hắn.


Trương Mậu vừa mới bị đánh một quyền, đầu còn ong ong, lại trúng một gậy của Diệp thái công, cổ họng đều kêu tới mất giọng.


Nhưng không ai thương hại hắn.


Diệp thái công mặt đỏ bừng, quét mắt nhìn người vây xem, thở dài nói, "Gia môn bất hạnh, hổ thẹn với chư vị.




Sau đó đi thăm Diệp Hoan, thấy Diệp Hoan vô lực dựa vào người Lý đại thẩm, Diệp thái công thay đổi chủ ý nói, "Người xưa nói thà phá mười tòa thành còn hơn hủy hoại hạnh phúc một gia đình, nhưng Diệp Hoan, ngươi quá mềm lòng, lại không có người thân bên cạnh giúp đỡ.

Người trong tộc chúng ta nếu không giúp ngươi chủ trì công đạo, người Diệp gia cũng không có mặt mũi gặp người.



"Diệp Hoan, không phải thái công muốn làm người xấu, mà là Trương Mậu Tài thật sự không phải lương phối.

Trong lòng hắn oán trách ngươi, về sau cũng sẽ không đối xử tốt với ngươi, theo ta thấy, các ngươi vẫn nên hòa ly đi.

Ngươi thấy sao?"

Nghe được hai chữ hòa ly, đứa bé trong lòng Diệp Hoan bắt đầu nhảy nhót.


Nhưng chỉ là hòa ly thôi không đủ, Diệp Hoan mím môi rưng rưng, im lặng nhìn quần áo trên mặt đất, để lộ ra vô vàn không nỡ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận