Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh


Cọc gỗ quanh năm phơi gió sương nắng gắt, rất thô ráp, vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay Diệp Hoan, nhưng nàng lúc này bất chấp đau đớn.

Sau khi nhảy lên vại rượu, Diệp Hoan trực tiếp xông về phía phòng Trương thị.

Lúc trước nàng nghe được Trương thị và Trương Hữu Tài nói Trương Mậu Tài nhiều lần viết thư về nhà.

Với tính cách của Trương thị, khẳng định vẫn giữ nguyên thư từ.

Trương Mậu Tài ở lầu hai đập cửa bầm cả tay, cửa mới mở ra.

Nhưng không thấy Diệp Hoan.

Hắn chạy lại cửa sổ, nhìn thấy dấu giày trên vại rượu mới biết Diệp Hoan đã nhảy cửa sổ chạy mất.

“Được lắm, bây giờ còn học cách nhảy cửa sổ chạy trốn.”

Trương Mậu Tài lẩm bẩm một câu, nghĩ thầm không thể để cho Diệp Hoan chạy mất, vì thế vội vàng lao xuống lầu.

Vừa chạy đến quán rượu liền nhìn thấy Diệp Hoan ôm hai bao hành lý, cho rằng Diệp Hoan muốn rời đi, không hề nghĩ ngợi đi qua đoạt lấy bao hành lý.

Quần áo trong bao rơi đầy đất, Trương Mậu Tài không rảnh quan tâm Diệp Hoan mang theo cái gì, càng không chú ý tới trên đất lộ ra một góc thư tín.


"Diệp Hoan, ngươi giỏi lắm, có phải ngươi cố tình hãm hại nương và đại ca ta, cho nên chột dạ muốn chạy trốn?"

Mặc dù biết rõ là đại ca bọn họ muốn hại Diệp Hoan, nhưng Trương Mậu Tài vẫn theo bản năng suy nghĩ đây là lỗi của Diệp Hoan.

Diệp Hoan vừa rồi bị Trương Mậu Tài xô đẩy, thiếu chút nữa nhịn không được muốn động thủ, vì không muốn sụp đổ nhân thiết, nàng lại lắp bắp nói, "Mậu Tài, ta thật sự không có, ta cũng không biết nương và đại ca tại sao phải làm như vậy." Ngừng một lúc nói tiếp, "Chàng...!Chàng có biết không?"

“Ta......!Ta đương nhiên không biết!”

Trương Mậu Tài thiếu chút nữa nói ra mình biết, cũng may dừng lại đúng lúc, "Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng quá vô lương tâm, đại ca sợ người khác tham tiền của ngươi, cố ý tới tửu quán hỗ trợ.

Nương nghe nói thân thể ngươi không tốt, lập tức đoạn thủy đưa trà cho ngươi, đã hầu hạ ngươi tới mức này, ngươi ở trên công đường ngay cả nửa câu cầu xin cũng không có?”

Diệp Hoan: Ha ha.

Trong lúc hắn mở mắt nói dối, Diệp Hoan ở trong lòng giơ ngón cái cho Trương Mậu Tài.

“Mậu Tài, chàng nhất định là hiểu lầm ta rồi.”

Diệp Hoan không giải thích, mà là cố ý ghê tởm Trương Mậu Tài, lấy lòng nói, "Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta vẫn phải nhìn về tương lai.

Ta cũng không phải muốn chạy trốn, những quần áo này đều là ta thu thập, chuẩn bị đưa tới cho đại ca và nương.


Hiện giờ chàng đỗ tú tài, chúng ta về sau sống yên ổn cùng nhau có được không?"

Yên ổn cái gì? Tất nhiên là không yên ổn rồi!

Trương Mậu Tài hận chết Diệp Hoan.

Hắn vốn có thể trở thành con rể của Quận Thủ đại nhân, hôm nay mộng đẹp tan vỡ, còn muốn tiếp tục ở rể bị người ta chê cười?

Nội tâm Trương Mậu Tài oán hận.

Dựa vào đâu hắn đỗ tú tài còn phải ăn nhờ ở đậu?

Hắn muốn hòa ly.

Thế nhưng hiện tại không còn hôn sự cùng thiên kim nhà Quận Thủ, nếu cứ như vậy hòa ly, hắn ngoại trừ công danh ra, vẫn phải trở về hàn song khổ học.

Nương hắn nói đúng, hẳn phải khiến Diệp Hoan trả giá đắt.

Chỉ cần Diệp Hoan chết, tài sản của Diệp gia đều là của hắn, sau này muốn tái hôn mỹ thê cũng không thành vấn đề.

Trương Mậu Tài sau khi có chủ ý, đối mặt với biểu tình chờ mong của Diệp Hoan, cảm thấy vẫn nên bày tỏ thái độ, trước tiên phải khống chế được Diệp Hoan, “Nương tử, nếu nàng muốn tiếp tục sống cùng ta cũng không phải không được.

Nhưng nàng phải biết, hiện tại không giống ngày xưa.”

Nói xong, hắn lạnh lùng đi lại gần Diệp Hoan.

Diệp Hoan lui về sau một bước, giả vờ không hiểu Trương Mậu Tài muốn làm gì, cúi đầu hô một tiếng "Mậu Tài", âm cuối uyển chuyển vô cùng khuất nhục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận