Xương cánh bướm

 
Bên ngoài, sắc trời đêm tĩnh lặng như mặt hồ.
 
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, hắt xuống mặt đất rồi chậm rãi lan ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng thì Cát Yên cũng không nhịn được nữa, cô quay đầu nhìn anh: “Vậy anh...”
 
Nói rồi cô dừng lại một lát, sau đó mới nhỏ giọng bổ sung thêm: “... Đã là lúc nào rồi mới chuẩn bị?”
 
Đại khái là cảm thấy cứ hỏi thẳng ra như vậy thì cô cũng cảm thấy lúng túng.
 
Giọng nói của Cát Yên nhỏ dần xuống, âm cuối nhẹ bẫng.
 
Cô chỉ đang nghĩ.
 
Tất cả những điều khác mà anh nói, rốt cuộc đang chỉ đến phương diện nào?
 
Ban đầu cô cho rằng chỉ có bên phía Châu Loan Lĩnh mới được xem như là nơi sau này thường xuyên gặp mặt.
 
... Còn có nơi khác nữa sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lẽ nào anh thực sự có ý định khác à.
 
Mà đối với ký ức lúc hai người ở chung khi trước, hình như Thẩm Đông Ngôn đều khắc sâu vào trong đầu, sau đó cứ liên túc nói ra để nhắc nhở cô.
 
Trong im lặng, hình như Cát Yên thầm hiểu ra gì đó.
 
Thôi bỏ đi, không nên hỏi nữa.
 
Chuyện như này các bên đều phải chuẩn bị, có thể đàng hoàng đến đâu được…
 
Suy nghĩ thay đổi cũng chỉ là chuyện trong vài giây, cô hắng giọng, nhìn Thẩm Đông Ngôn.
 
Nhưng lại trực tiếp đón nhận ánh mắt anh liếc qua: “Thực sự muốn biết sao?”
 
Nửa khuôn mặt lạnh nhạt của anh ẩn trong ánh trăng, đường nét từ cằm hắt lên được ánh trăng sáng tỏ chiếu đến làm lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
 
Hàng mi dài của Cát Yên run rẩy, cô rời mắt đi: “Không đâu.”
 
Cô ho nhẹ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bây giờ em không muốn biết lắm...”
 
“Muộn rồi.” Ý cười tích tụ lại giữa mắt và lông mày Thẩm Đông Ngôn, anh cúi người ghé sát vào tai cô, không cho cô cơ hội từ chối nghe, anh trả lời vấn đề cô hiếu kỳ bằng giọng điệu chậm rãi: “Trước khi đi Australia.”
 
Sau đó anh đứng thẳng dậy, nhìn về phía cô, ánh mắt trong vắt khóa chặt cô lại.

 
Giống như muốn xem cô sẽ có phản ứng gì, anh không nói thêm lời nào nữa.
 
So với dáng vẻ thản nhiên của anh, vỏ bọc của Cát Yên như bị nứt ra.
 
Lúc này, tất cả cảm xúc của cô đều dồn hết lại rồi bị cắt đứt thành hai nửa.
 
Trước khi đi Australia…
 
Nói cách khác, lúc đó anh chỉ để cô đợi anh quay lại, còn anh thì đã âm thầm tính toán đến phương diện này rồi.
 
Một luồng khí ùa thẳng lên lồng ngực, Cát Yên nghĩ cũng chẳng nghĩ nhiều, giơ tay nhéo anh.
 
... Thẩm Đông Ngôn có thể nhớ lâu như thế.
 

 
Mùa hạ của thành phố Phần đến thật rồi.
 
Mặc dù cái nóng ban đầu mới chỉ vừa xuất hiện nhưng khi nó quét qua gò má, hơi nóng giống như những nhánh dây leo tỉnh lại từ giấc ngủ say, bốn phía đều mang theo cành lá trong xanh, đung đưa trước cửa sổ.
 
Mặt đất giống như bị hơi nóng thiêu đốt, côn trùng kêu râm ran.
 
Lịch ngày bắt đầu luân phiên theo đầu hạ, công việc quay chụp ở studio Thẩm thị của Cát Yên cũng bước vào giai đoạn cuối cùng.
 
Quá trình quay chụp đã kết thúc vào mấy ngày trước, trọng điểm trước mắt nằm ở việc nắm bắt thần thái của vũ đạo, tiến độ cũng đang qua tay nhiều người, sắp hoàn thành.
 
Chiếc đèn lớn trên cột sáng ngời, ánh đèn flash lóe sáng liên tục ở phía trước, chiếu thẳng xuống bóng lưng mảnh dẻ trắng mịn trong studio.
 
Công việc không bận rộn như mấy ngày trước đó, đại khái bởi vì ống kính bắt thần thái chỉ còn lại vài tấm cuối cùng, trong tay nhân viên công tác trong cả tầng của studio cũng không còn lại bao nhiêu công việc, mọi người vây đến trước màn hình bên này, chen lấn để thưởng thức toàn bộ điệu nhảy từ khi bắt đầu vẫn chưa từng dừng lại.
 
Bên trong đám người đông đúc là bối cảnh đã được sắp xếp lại ổn thỏa.
 
Đôi vai gầy cũng không cản trở được động tác nhấp nhô, đường nét của cô gái như nước, thân hình mang theo sự mềm mại như gió, giơ tay nhấc chân giống bông hoa bỉ ngạn bị thổi lay động trước cơn gió mạnh, một vẻ đẹp của sự tái sinh.
 
Đôi mắt hồ ly của cô hơi cụp xuống, lúc cô ngước mặt, ngửa mặt lên trời lần cuối cùng, tất cả động tác đều dừng lại ở thời khắc ấy.
 
Mí mắt bên dưới hàng mi dài của Cát Yên được che lấp tối lại, tương phản với đèn trên đỉnh đầu, sau đó cùng với váy múa đều hoàn toàn ẩn mình trong bối cảnh.
 
Một giây, hai giây.
 
Tất cả nhân viên công tác đều im lặng, rồi tiếng vỗ tay như sấm dậy.
 
Dù sao thì trong studio của công ty cũng không có nhiều quy củ như trong nhà hát.
 

Có điều thời khắc này, âm thanh của những tràng pháo tay bên ngoài và trong hội trường bỗng chốc phát ra.
 
Liên miên không ngớt.
 
Cát Yên khom lưng, cúi người bốn phía, sau khi cười rồi chào hỏi với mọi người, cô được tổ viên chuyên môn phụ trách đón đi, đến phía phòng nghỉ.
 
Lúc hai người nói chuyện, biết được sau vài ngày nữa là phải từ biệt rồi, người trợ lý gắn bó với cô lâu nhất là người buồn nhất.
 
Cát Yên cảm thấy buồn cười: “Có phải không gặp nữa đâu, sau này nếu như quay bổ sung, tôi còn đến nữa mà.”
 
Chưa cần nói đến, trong hợp đồng ban đầu còn quy định sau này chủ đề thay đổi, cô còn phải tiếp tục tiến hành quay chụp nữa.
 
Đương nhiên trợ lý biết sau này sẽ gặp lại nhưng vào thời điểm này, lại thêm cảnh tượng này, có lẽ là bị màn biểu diễn của Cát Yên làm cho kinh ngạc nên nhất thời cô ấy còn chưa kịp bình ổn cảm xúc được.
 
Mà tư thế kết thúc bài múa kia, giống như tất cả đều chìm vào hư vô vậy.
 
Khiến cô ấy – người sắp trong cuộc chia ly ngắn ngủi không có cách nào thoát ra được.
 
“Tôi biết sau này chúng ta sẽ gặp lại nhưng tôi vẫn không nỡ.”
 
Trợ lý vừa dứt lời, người trong tổ cũng không nỡ.
 
Lúc đầu được bên trên sắp xếp, dặn dò phải đến phụ trách dự án này của Cát Yên, một số người thực sự chỉ mang theo suy nghĩ đến làm việc.
 
Mà bởi vì việc bộ phận pháp lý của Thẩm thị thành lập một tổ nhỏ, bọn họ còn bàn tán một hồi về chuyện của Thẩm Đông Ngôn với Cát Yên.
 
Nhưng rốt cuộc một người như thế nào có thể được xác định bởi những chuyện vụn vặt lúc ở chung.
 
Bọn họ càng tiếp xúc với Cát Yên lại càng cảm thấy vui vẻ.
 
Tính tình cô tốt, lúc quay chụp cũng không hề làm giá trước mặt nhân viên công tác, có yêu cầu gì đều trực tiếp nói ra, thỉnh thoảng trong lúc quay, gặp phải cảnh một vài nhân viên công tác vì ý kiến bất đồng mà tranh luận, cô cũng sẽ kịp thời đưa ra kiến nghị và suy nghĩ để quá trình quay chụp tiến hành bình thường.
 
Càng đừng nói đến một mỹ nhân như thế…
 
Nhìn từ xa đã cảm thấy đẹp quá đáng rồi, đợi đến khi ở cùng, lúc nào cũng nhìn gần thì lại bị tính cách của cô làm cho kinh diễm.
 
Lại thêm trước đó lúc quay chụp, Thẩm Đông Ngôn gần như bữa nào cũng hào phóng mời khách, cùng với bản thân Cát Yên thỉnh thoảng cũng tặng thêm quà cáp không chỉ đảm bảo về mặt số lượng mà còn đảm bảo về mặt chất lượng.
 
Nhân viên công tác ngoại trừ hạnh phúc ra thì chỉ còn cảm thấy sắp rơi lệ đến nơi.
 
... Hợp tác như này, còn có thể được mấy lần?
 
Sau đợt này, Cát Yên cũng được coi là “hộ bị cưỡng chế” đóng quân ở studio, thấy dáng vẻ của mọi người xung quanh, cô cũng có chút thương cảm.

 
Nhưng cuối cùng, không so được với khi còn chưa quen biết nữa, bây giờ cô không còn lo lắng, cô chỉ nói: “Sau này sẽ còn gặp lại.”
 
Một đám người nói chuyện rồi tán gẫu, đợi đến khi thu dọn xong xuôi, lần này lúc đi ra, cô bị mọi người kéo lại đi cùng với mọi người.
 
Không gian bên ngoài thang máy của studio khá rộng rãi.
 
Nhìn theo cảnh tượng trống rỗng của thang bộ, đập vào mắt là khu hội nghị chiếm đến gần nửa tầng của Thẩm thị.
 
Đại khái hôm nay là một ngày may mắn, phần lớn nhân viên công tác vừa định bước chân xuống lầu thì ngay sau bức tường trong suốt trên lầu, một vài bóng người quen mắt nhưng rất khó gặp chậm rãi xuất hiện.
 
Thẩm Đông Ngôn đứng ở bậc thang phía trên, sau lưng là một đoàn người âu phục thẳng thớm, dáng vẻ thành đạt.
 
Ánh mắt anh sâu xa, giữa tiếng cảm thán khe khẽ của nhân viên, anh từ trên cao nhìn xuống.
 
Sau này sẽ còn gặp mặt.
 
Giống như chứng minh cho câu nói này, sau này cô và anh cũng như thế.
 
Đoàn người bên cạnh còn đang thăm dò rồi chào hỏi với người của hội đồng quản trị.
 
Sau khi Thẩm Đông Ngôn gật nhẹ đầu, anh không nói lời nào, ánh mắt cũng chưa từng dịch chuyển.
 
Anh cứ như thế nhìn cô từ xa.
 
Cát Yên đứng im tại chỗ, xung quanh đều là tiếng bàn tán lặng lẽ của nhân viên công tác.
 
Cô ngước hàng mi dài lên, mỉm cười với anh.
 

 
Buổi tối đương nhiên là cùng nhau rời đi.
 
Gần đây hai người gần như là không hề rời nhau, một ngày ba nữa thì có hơn một nửa là ăn cùng nhau rồi.
 
Bữa tối, Cát Yên cố ý mời anh, lại còn chọn một phòng VIP của nhà hàng có sao Michelin.
 
Ăn cơm xong, trên đường lái xe đến Châu Loan Lĩnh, lúc sắp đi qua đại lộ ven sông đến dưới lầu.
 
Cát Yên quay đầu nhìn sông Phần Giang cách đó không xa, cô mở lời: “Anh có cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh không?”
 
“Tại sao lại nói vậy?” Thẩm Đông Ngôn còn đang lái xe, anh quay đầu nhìn cô.
 
“Nghĩ không thông, chỉ cảm thấy thực sự quá nhanh, quá nhanh...” Nhanh đến mức tất cả mọi chuyện đều như đã tan biến cả rồi, cứ thế dừng lại, khắc sâu trong quá khứ.
 
Mà cô là người trải qua đã gạt bỏ mọi thứ, chuẩn bị chào đón những điều mới mẻ, tất cả đều mới mẻ.
 
Gần đây, xúc cảm mới nhất là như thế.
 
Từ khi cô chuyển từ căn hộ hạng sang đến Châu Loan Lĩnh đã qua hai tuần rồi.
 
Cô cảm khái trong lòng, cho đến khi vào cửa, Cát Yên còn đang trầm ngâm suy nghĩ.

 
Thấy hôm nay cô không lên lầu rồi ngủ mê mệt như mọi khi, Thẩm Đông Ngôn kéo cô qua, ghé sát tai cô hỏi: “Lát nữa có muốn đến phòng thay đồ không?”
 
Dạo này, ám hiệu giữa hai người là phòng thay đồ.
 
Thảm trải sàn trước đó bị ướt sũng còn chưa đủ, thời gian gần đây hình như đã hỏng thêm mấy cái mới rồi.
 
Tốc độ thay thảm trải sàn bên này nhanh đến không thể tưởng tượng, đã thế giá của mỗi chiếc lại khiến người ta phải tặc lưỡi.
 
Nghĩ đến đây, Cát Yên lắc đầu: “Thôi, đừng có lãng phí thảm trải sàn như thế...”
 
“Không phải chuyện thảm trải sàn.” Thẩm Đông Ngôn cong môi, khuôn mặt hiện lên ý cười nhạt, tâm trạng cũng tốt, anh chạm vào má cô: “Có điều nếu như em muốn, lát nữa anh mang em qua đó nhé?”
 
Giọng nói của anh vừa trầm vừa thấp, giọng điệu như nước chảy qua, cực kỳ dễ nghe.
 
Mặc dù là hiểu sai ý nhưng Thẩm Đông Ngôn vẫn kiên định với câu nói đó.
Cát Yên xoa tai, giả vờ không nghe thấy, cô chỉ hỏi: “... Anh bảo em đến phòng thay đồ làm gì?”
 
“Cho em xem chút đồ.” Anh nói xong thì nắm tay cô đi vào.
 
Thẩm Đông Ngôn dắt người đi chưa được bao xa đã dừng lại.
 
Ban đầu thấy dáng vẻ giấu giếm, không muốn để lộ ra của anh, cô chỉ cảm thấy hiếu kỳ.
 
Đợi đến khi hai người đi vào giữa hành lang với tủ quần áo gắn ở hai bên, trong lòng cô tràn ngập nghi ngờ.
 
Cát Yên hơi nhíu mày, không hiểu nổi: “... Sao lại là ở đây?”
 
Cô rất quen với chỗ này.
 
Đây là nơi lần đầu tiên cô quay lại chỗ này gặp anh, muốn dọa anh nên đã tìm bừa một ngăn tủ rồi trốn vào trong.
 
Chưa đợi cô có thêm thắc mắc, Thẩm Đông Ngôn hất cằm về bên phải: “Mở cửa tủ bên phải ra đi.”
 
Anh nói xong thì thả cô ra: “Đi xem thử xem?”
 
Cát Yên mãi cũng không hành động, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tự em mở ra sao?”
 
Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn như sâu thẳm, anh nhẹ nhàng trả lời: “Tự em đến xem đi.”
 
Thứ gì mà muốn cho cô xem, lại còn bắt cô tự mình đến xem?
 
... Đừng bảo cô là thứ gì đó đáng sợ nhé.
 
Nhưng nghĩ đến đây thì cô cũng thừa hiểu rằng Thẩm Đông Ngôn không phải loại người đó.
 
Đầu ngón tay Cát Yên chạm vào cửa tủ rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
 
Thuận theo động tác đó, cánh tủ trượt theo đường ray tự động rồi chậm rãi tách ra.
 
Đây là tủ quần áo hoàn toàn khác biệt so với tủ quần áo bên trái.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận