Xương cánh bướm

 
“Đấu thầu không chú trọng việc người nào đến trước người nào đến sau đâu.” Thẩm Đông Ngôn điềm tĩnh thong thả nói rồi ngước đầu lên nghênh đón ánh mắt của đối phương, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ: “Tôi sẽ lấy mảnh đất này.”
 
--- 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào ngày kết thúc đấu thầu, trong nháy mắt thành phố Phần gần như dấy lên ‘sóng to gió lớn’.
 
Dự án đầu tiên mà Lương Dịch Tây phụ trách hơn nửa năm sau khi trở về Trung Quốc không những trượt gói đấu thầu mà còn có tin đồn rằng đối thủ cạnh tranh cướp được dự án từ trong tay anh ta không phải công ty nào khác mà chính là Thẩm thị, chính là tập đoàn danh tiếng lừng lẫy Thẩm thị!
 
Dưới sự lãnh đạo của Lương Dịch Tây, Lương thị gần như đã dốc hết toàn bộ tài chính để hỗ trợ dự án này. Thế mà bây giờ, dự án này lại kết thúc trong thất bại và rồi sẽ nhanh chóng bị ảnh hưởng từ hiệu ứng cánh bướm.


 
Ban đầu khi đầu tư vào Lương thị, các nhà đầu tư đều bị Lương Dịch Tây lôi kéo đến hỗ trợ phần nào dự án do Lương thị phụ trách. Nhưng không rõ vì lý do gì mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ lại lần lượt tỏ ý muốn rút vốn đầu tư.
 
Từ trước đến nay, Lương thị chưa bao giờ trải qua cuộc khủng hoảng rối ren đến mức này, nó cũng khiến cho một nhóm người nhạy bén trong ngành loáng thoáng ‘đánh hơi’ thấy điều bất thường.
 
Chỉ còn vài giờ nữa là cuộc họp đấu thầu sẽ kết thúc, sau khi tin tức được truyền đi, giá cổ phiếu của Lương thị ngay lập tức giảm xuống đến tận đáy.
 
Chiều hôm đó, sau lúc Lương Dịch Tây trở về Lương thị không lâu thì anh ta đi thẳng đến Thẩm thị yêu cầu gặp mặt Thẩm Đông Ngôn.
 
Nhận được thông báo của thư ký Cảnh xong, Thẩm Đông Ngôn vẫn tiếp tục lật tài liệu, không nghỉ tay phút nào, bình tĩnh nói: “Để cậu ta vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Dịch Tây nào còn dáng vẻ hăng hái như trước đây, điệu bộ lúc này giống như đã hạ mình hết mức: “Tổng giám đốc Thẩm.”
 
Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ này, sau đó ngước mắt lên, rốt cuộc trên khuôn mặt ôn hoà cũng lộ ra chút không cam tâm: “Tôi đến tìm anh là vì chuyện mảnh đất kia…”


 
Đây có thể coi là dự án do một tay anh ta lập nên để thúc đẩy Lương thị phát triển, cũng chính là tâm huyết của anh ta.
 
Dù sao đã bận rộn gần nửa năm trời, Lương Dịch Tây không không muốn chuyện đến đây lại thành đổ sông đổ biển.
 
Gác những suy đoán mơ hồ trong lòng sang một bên, bằng trực giác của mình, Lương Dịch Tây cảm thấy sự can thiệp mạnh mẽ của Thẩm Đông Ngôn lần này như muốn nhằm vào chính anh ta vậy.
 
Hít một hơi thật sâu, Lương Dịch Tây bèn lên tiếng thăm dò: “Nếu tổng giám đốc Thẩm có thể chuyển nhượng mảnh đất này cho Lương thị, chúng tôi sẵn sàng trả giá cao hơn.”
 
Vừa dứt lời, trong phòng yên lặng đến nỗi gần như nghe được tiếng kim rơi.
 

Qua một lúc nữa, Thẩm Đông Ngôn ngồi bên kia không nói lời nào, chỉ lật tài liệu xem từng trang một.
 
Như thể anh không hề lắng nghe. 
 
Lần chờ đợi này kéo dài đến tận mười phút.
 
Cho tới khi sau lưng Lương Dịch Tây đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy mặt mũi mình như bị lòng bàn chân người khác dẫm lên…
 
Cuối cùng anh ta mới nghe người ngồi sau bàn làm việc chậm rãi lên tiếng: “Người của Thẩm thị sẽ không phụ trách mảnh đất này.”
 
Tiếp đó, ngay lúc Lương Dịch Tây sắp thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Đông Ngôn nhẹ nhàng bổ sung thêm: “Các dự án xây dựng khu đô thị có liên quan sẽ được chuyển thẳng ra nước ngoài.”
 
Anh ra hiệu cho thư ký Cảnh chuyển bản tài liệu đến trước mặt Lương Dịch Tây, người ngồi sau bàn làm việc lại nói: “Nơi đó đường sá xa xôi, vượt qua eo biển. Chỉ còn cách làm phiền phó tổng giám đốc Lương vất vả một phen, tự đảm nhận vị trí giám sát viên.”
 
“Có lẽ tôi phải đổi cách nói khác.” Giọng Thẩm Đông Ngôn không nhanh không chậm: “Kỹ sư Lương?”
 
Trước đó, khi nghe đến hai từ ‘nước ngoài’, Lương Dịch Tây đã tức khắc ngờ ngợ thấy có điểm không đúng. Song, ba từ ‘kỹ sư Lương’ đã thành công xác nhận sự nghi ngờ đó của anh ta. 
 
Nhận lấy bản hợp đồng từ tay thư ký Cảnh, ánh mắt Lương Dịch Tây chỉ dừng trên đó một giây.
 
Anh ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Đông Ngôn, có chút thở gấp: “Nói như vậy, tôi phải đóng giữ ở nước ngoài, ý là không được về nước sao?”
 
Nhưng rõ ràng đây vẫn là dự án của Thẩm thị.
 
Làm kỹ sư ở nước ngoài xa xôi, nghe hay ho thì là kỹ sư công trình, nếu như nói khó nghe…
 
Nói cách khác, anh ta vất vả để nhậm chức ở bên đó, đồng nghĩa với việc gián tiếp bán sức vì Thẩm thị.
 
Hơn nữa, còn không được quay về nước.
 
“Có phải là Tiểu Yên đã nói gì với anh hay không?” Cuối cùng Lương Dịch Tây  cũng thốt ra cái tên giấu kín bấy lâu nay trước mặt Thẩm Đông Ngôn.
 
Vẻ mặt ôn hoà của anh ta hơi nhăn nhó: “Bây giờ tổng giám đốc Thẩm làm ra chuyện này là vì cô ấy, thật sự có thể cam đoan bản thân sẽ không…”
 
Anh ta chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
 
“Tôi rất tò mò.” Thẩm Đông Ngôn lạnh lùng nói.
 
“Cậu nghĩ rằng mình là cái thá gì mà lúc nào cũng muốn suy đoán ý của cô ấy một cách vô căn cứ như vậy?”
 

Thẩm Đông Ngôn ngả người ra sau, giọng điệu nghe như bố thí: “Cậu cứ yên tâm, đến khi ấy, tin tôi và cô ấy kết hôn sẽ nhanh chóng băng qua đại dương đến tai cậu, nhân tiện giữ cho cậu một phần kẹo mừng.”
 
Nếu không để tâm đến kẹo, vậy thì hãy ăn chúng sau khi nhận được tin tức.
 
Mà nhắc tới “kẹo”…
 
Lương Dịch Tây há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
 
“Làm sao mà anh biết…” Chỉ liên quan đến một khả năng, trong tích tắc, sắc mặt anh ta tái mét: “Không được, tôi muốn gặp cô ấy, hãy…”
 
“Cô ấy sẽ không gặp cậu nữa.” Mặt Thẩm Đông Ngôn không biểu cảm.
 
“Nếu như tôi không nghĩ cho cô ấy còn người thân ở nhà họ Lương, thứ ập lên đầu cậu không chỉ có mỗi việc cử đi nước ngoài đơn giản thế đâu. Nếu cậu còn muốn Lương thị hoạt động ổn định…” Thẩm Đông Ngôn thong thả điềm nhiên đặt bút xuống.
 
Anh nói giữa chừng bỗng ngừng lại khiến mặt Lương Dịch Tây cắt không còn giọt máu, anh ta nghe thấy Thẩm Đông Ngôn nói tiếp.
 
“Thế thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
 

 
Dạo gần đây, tin tức nóng ở thành phố Phần cứ liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.
 
Ngoài việc trước đó cổ phiếu của Lương thị đột ngột giảm xuống tận đáy, kế tiếp đó, rốt cuộc Lương thị đã trải qua một cuộc thay đổi lớn về cơ cấu ban lãnh đạo. Ngoài mấy lần quay vòng vốn, bản thân Lương Dịch Tây bị điều ra nước ngoài, vị trí phó tổng giám đốc Lương thị do Lương Tiêu Tiêu tiếp quản đảm nhận.
 
Các nguồn đầu tư mới lần lượt được rót vào Lương thị và cuối cùng tập đoàn đã có khả năng vượt qua thế khó.
 
Trong giới kinh doanh rối loạn, tin tức cũng truyền tới tai người bên ngoài, đây được xem như là tình thế phát triển rối ren, cho dù Cát Yên không muốn biết tình hình cũng không được.
 
Cô nghĩ đến trước đây Thẩm Đông Ngôn nói hãy giao mọi thứ cho anh, mà giờ Lương Dịch Tây đã bị điều ra nước ngoài đi biệt xứ, không trở lại nữa…
 
Khi cả hai chuỗi mắc nối tiếp thành một chuỗi, một số chuyện cũng trở nên rõ ràng hơn.
 
Cô chợt nhớ ra hôm nay vẫn chưa nói với Thẩm Đông Ngôn mình ra ngoài, Cát Yên đứng trong phòng khách căn hộ hạng sang, mở điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Anh về Châu Loan Lĩnh chắc không gặp được em rồi. Em muốn thu dọn đồ đạc ở căn hộ bên này một lát, buổi chiều qua đây nhé.]
 
Yan: [Được.]
 

Thẩm Đông Ngôn trả lời nhanh đến vậy, ngược lại khiến Cát Yên thấy hơi không quen.
 
Ngẫm nghĩ vài giây, cô chần chừ tới lui mới nhập chữ gửi đi.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Hôm nay em không ở… Anh không có ý kiến gì chứ?]
 
Yan: [Không có ý kiến.]
 
Cát Yên thấy anh lại gửi tới một biểu tượng cảm xúc đấm bụp bụp, trong tim cô có chút ngứa ngứa, cuối cùng vẫn đưa tay lên xoa xoa mặt, quay lại thu dọn đồ đạc.
 
Thực sự là cô có ý định đến sống ở Châu Loan Lĩnh trong thời gian dài, căn hộ hạng sang bên này sắp đến một vòng tuần hoàn mới của đợt bụi bặm, tốt hơn hết là thứ gì có thể mang đi được thì dọn đi luôn.
 
Cát Yên bận rộn một lúc, tiếng chuông thông báo ở lối vào ngay cửa tự dưng reo lên.
 
Cô đang nghĩ liệu có phải là… Cô xoay người, chân bước thoăn thoắt chạy về phía cửa.
 
Đón Thẩm Đông Ngôn vào nhà, khoé miệng Cát Yên khẽ cong lên: “Sao anh sang đây lại không báo cho em một tiếng…”
 
“Anh qua đây mà còn cần báo trước một tiếng sao?” Anh bật cười, cụp mắt rồi nhéo cái cằm trắng nõn của cô, cắn nhẹ lên đó một cái, anh nói: “Đơn giản là anh muốn gặp em thôi.”
 
Mặt Cát Yên đã phơn phớt hồng, cho phép anh thong thả chậm rãi cắn vài cái trên cằm mình, bấy giờ cô mới nhớ còn đồ phải dọn dẹp, lập tức giơ tay nhẹ nhàng đẩy anh ra.
 
Thực ra, đồ đạc của cô trông thì có vẻ ít, mà chẳng hiểu sao lại giống hệt như cái rương cất vàng bạc châu báu vậy.
 
Càng dọn là càng phát hiện ra thứ mới mẻ.
 
Thấy Cát Yên có quá nhiều đồ cần thu dọn sắp xếp, thao tác của cô lại cực kỳ chậm chạp.
 
Thẩm Đông Ngôn không để cô tiếp tục dọn nữa, anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, để lộ xương cổ tay với đường gân mạnh mẽ mà săn chắc, thu dọn ngăn nắp đâu ra đấy.
 
Hai người vừa xếp đồ vừa nói chuyện câu được câu chăng, ở lại trong căn hộ hạng sang cho tới tận trời tối.
 
Họ đặt cơm tối giao đến đây, ăn cơm xong thì ánh đèn sắc vàng cam đã hoàn toàn chuyển thành màu đen tuyền trầm lắng.
 
Nghĩ là cuối cùng đã thu dọn gần xong xuôi, Cát Yên thấy người ê ẩm, bèn nằm sấp nửa người trên ga trải giường trong phòng ngủ của mình. Trong khoảng thời gian này, hai người khó mà có thời gian ở chung với nhau, cô chống tay ngồi dậy, ngập ngừng một lát, rốt cuộc mới dời mắt sang nhìn Thẩm Đông Ngôn bên cạnh, cô hỏi: “Em có thấy tin tức, có phải là…”
 
“Yên tâm, sau này em sẽ không gặp lại cậu ta nữa.” Thẩm Đông Ngôn dừng đúng lúc, ngón tay anh luồn qua mái tóc đen nhánh của cô, ánh mắt lướt qua gò má Cát Yên: “Từ giờ trở đi, em có thể sống vui vẻ hơn rồi.” 
 
Cát Yên nghe vậy, cô nhìn anh chăm chú.
 
Dù chỉ là một động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng cô vẫn gật đầu hết sức cẩn thận. 
 
Tâm tình thả lỏng, cô dứt khoát lại gần bên anh, khẽ nói: “Em nói nghe anh nhé, thật ra, em cũng đang dần dần thoát khỏi nó.”
 
“Bởi vì khi đó em phát hiện, tạm thời rút lui ngược lại sẽ khiến đối phương ngày một tệ hơn. Thế là sau này em về nước, còn đặc biệt đến tìm cô Lâm.”
 

“Chuyện đã qua thì đã là quá khứ rồi.” Tay Thẩm Đông Ngôn vòng qua lưng Cát Yên, bàn tay càng lúc càng dời xuống dưới.
 
Cát Yên hơi khựng lại, đôi má ửng hồng, chỉ nói: “Nhờ phúc của anh đấy, hôm trước em sang nhà tập múa còn không dám nhìn thẳng vào cô Lâm…”
 
Dù gì, cô với Thẩm Đông Ngôn đã bên nhau rồi, giờ cô biết giải thích thế nào đây.
 
Lần tới gặp nhau ở bên kia thì nên làm sao nhỉ?
 
“Rõ ràng là quyền chủ động nằm trong tay em.” Thẩm Đông Ngôn khẽ nhướng mày: “Anh mới là người không có danh phận.”
 
Cô nên nói gì với cái người này nhỉ…
 
Cát Yên lại muốn đánh anh, khổ nổi sức lực của cô chắc chắn yếu hơn anh, trong nháy mắt, cổ tay cô đã bị nắm chặt kéo tới trước mặt anh. 
 
Cô gần như là bị anh lật ngược người rồi nửa đè trên ga trải giường, lưng vừa chạm, Thẩm Đông Ngôn đã rủ mắt, ấn xuống, đầu ngón tay cũng men theo đường cong của chân lướt thẳng lên trên, cho đến khi chạm tới đùi trong, anh trầm giọng nói: “Mở ra.”
 
A… Câu nói hệt như ra lệnh ấy đã thành công khiến cô hé đôi môi, cũng từ từ cong đầu gối dạng chân ra hai bên.
 
Mấy hôm trước anh cũng ép cô mở rộng giống như thế, sau khi anh cắn xong là lập tức chống người đứng dậy, rồi cứ vậy mà nằm sấp trong đó, lần mò tới lui liên tục, ngày nào cũng sẽ cọ lướt qua chỗ đó.
 
Có điều hai người cũng rất kìm nén khi đụng đến chỗ ấy, chỉ có bấy nhiêu đó thôi, có lẽ là còn chút xíu là đến bước cuối cùng.
 
Nhưng chỉ đơn giản như thế cũng đã khiến hơi thở của cô như muốn đông lại vĩnh viễn, có làm cách nào cũng không thể tan chảy.
 
Suy cho cùng, đúng là làm cho người ta thấy khó chịu thật, lần nào làm vậy đều giống hệt như ở trong nồi hấp.
 
Ấy mà cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo, để mặc cho anh sai khiến làm mấy dáng vẻ mà rất hiếm khi cô làm vậy, giọng Thẩm Đông Ngôn nghe như trầm xuống vài phần: “Sao hôm nay em nghe lời thế hả?”
 
Hàng mi dài của Cát Yên khẽ run, cô ừ một tiếng.
 
Nghe tiếng đáp này của cô, Thẩm Đông Ngôn khựng lại một lúc, trong chớp mắt như người anh lại hóa thành ngọn lửa thiêu đốt cháy hừng hực.
 
Ban đầu Cát Yên định mặc kệ anh nhưng thấy ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh, mà chẳng rõ anh đang nghĩ đến điều gì, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, tiện thể đánh một cái vào người Thẩm Đông Ngôn, nhắc nhở anh: “Đừng, phòng bên này không còn ga trải giường để thay đâu.”
 
Đến khi đó, có muốn thay cũng chẳng có đồ để thay nữa là.
 
Dù gì ở đây cũng thu dọn gần gọn gàng sạch sẽ rồi, phòng ốc trống trải.
 
“Anh cũng không có ý định làm gì cả.”
 
Thấy dáng vẻ ngơ ngác này của Cát Yên, đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Đông Ngôn nhìn sang, anh lập tức ghé sát bên tai cô thì thầm: “Anh đã chuẩn bị xong ở nơi khác rồi, không phải ở đây.”
 
Cát Yên ngẫm nghĩ một lát mới hiểu ra ý của anh.
 
Thôi được rồi… Cô nhận thua.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận