Xương cánh bướm

 
Trong phòng VIP trở nên huyên náo và sôi nổi đến đỉnh điểm, mà người nhiệt tình nhất ở đây chính là Tống Lý. Giọng nói của anh ấy cực kỳ hưng phấn.
 
“Chúng tôi rất vinh dự bởi sự hiện diện của tổng giám đốc Thẩm đấy. Kẻ hèn Tống Lý đã tới rồi đây!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Phi đang đứng ở một bên, nghe thấy câu này thì nhất thời không nhịn được nên đã phì cười: “Tại sao giám đốc của chúng ta lại như vậy nhỉ? Quá nịnh nọt, quá ton hót rồi đấy! Nói cứ như sắp biếu quà tới nơi vậy.”
 
Cát Yên nghe xong thì ánh mắt cũng tùy ý nhìn sang hướng đó. Nhưng cô lại ngẩn người rồi đứng yên tại chỗ.
 
Người đàn ông có dáng người cao lớn và đẹp đẽ. Ánh sáng chiếu xuống từ trên cao càng làm cho đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh càng thêm sắc sảo, rõ nét.
 
... Tại sao Thẩm Đông Ngôn lại ở đây?
 

 
Bữa tiệc chúc mừng hôm nay không hề có nghĩa đen của hai chữ “chúc mừng”.
 
Kinh Ba đã muốn tiến hành mở rộng và xây dựng thêm nhà hát ở các khu vực khác tại thành phố Phần từ lâu rồi. Các lĩnh vực liên quan kết hợp với những phương tiện truyền thông để phát triển đẳng cấp của múa ba lê – điều này cũng đang nằm trong phạm vi xem xét rồi. Họ muốn dựa vào chuyện này để tạo nên một ngành công nghiệp múa ba lê phát triển hơn nữa. Vả lại, hiện giờ họ đang có Cát Yên phụ trách nên mức độ phổ biến của các chủ đề thảo luận sốt dẻo, mức độ khen ngợi và tình hình cực kỳ đắt khách cũng đã đủ để chứng minh rằng: Sau khi những người này đồng ý đầu tư hay tài trợ, bọn họ sẽ đạt được kết quả là một món hời thỏa đáng đến nhường nào.
 
Mà thế lực đứng sau Thẩm Thị đâu phải chỉ là một đế chế thương mại đơn giản như vậy? Họ đâu thể chỉ vì một chút lợi nhuận nhỏ nhặt, qua loa mà lại ban ơn lâu dài cho người khác chứ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Lý không hề nhàn rỗi chút nào. Anh ấy cùng với các vị lãnh đạo của nhà hát cùng nhau chào đón Thẩm Đông Ngôn ngồi lên chiếc ghế chủ trì một cách cung kính và lễ độ.
 
Thấy mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, Cát Yên cũng định kéo Tưởng Phi đi tìm một vị trí tùy tiện nào đó để ngồi xuống. Nhưng Tống Lý đã cương quyết kéo cô lại một cách mạnh mẽ.
 
Anh ấy lén lút nhéo Tưởng Phi một cái rồi nháy mắt ra hiệu cho cô ấy buông tay ra. Đoạn, Tống Lý kéo Cát Yên đến vị trí bên trái Thẩm Đông Ngôn: “Hôm nay Yên Yên của chúng ta cũng có mặt ở đây đấy. Nào nào.”
 
“Trước đây hai người chưa từng gặp mặt nhau nhỉ. Vậy cô hãy chào hỏi một tiếng trước đi?” Tống Lý vừa nở nụ cười khéo léo vừa ra hiệu.

 
Cát Yên lập tức bị lôi vào nhưng cô vẫn chưa phản ứng.
 
Nghe thấy câu này của Tống Lý, cô không đáp lại mà chỉ đứng tại chỗ rồi vươn tay ra, giả vờ như không quen biết đối phương: “Tổng giám đốc Thẩm… Mong được anh quan tâm nhiều hơn.”
 
Thẩm Đông Ngôn khựng lại trong chốc lát, sau đó lập tức cong môi rồi vươn tay ra để bắt tay với cô.
 
Chẳng mấy chốc, Cát Yên đã ngồi xuống chỗ của mình dưới cái nhìn hết sức chăm chú của những người trong bữa tiệc.
 
Vô số cuộc thảo luận sôi nổi vang lên không ngớt, đề tài tán gẫu cũng cực kỳ đa dạng và phong phú: Từ thiên văn học, địa lý cho đến vấn đề: Ông chủ của công ty nào đó đang ngồi bên cạnh bạn có thể chạy được bao nhiêu cây số trong những cuộc họp thường niên của công ty.
 
Thẩm Đông Ngôn nghiêng người sang một bên để cởi áo khoác ngoài, dáng vẻ của anh hời hợt, đáp lại đối phương câu được câu mất.
 
Bên trong, Thẩm Đông Ngôn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cực kỳ mỏng. Cổ tay đang đặt phía bên trái có gân tay lẫn khung xương đẹp mắt và hơi gồ lên. Mỗi một động tác của anh đều mang tới mùi hương thơm tho, sạch sẽ một cách mơ hồ và thoang thoảng. Hương vị này tựa như mùi tuyết đang rơi cực khẽ trong rừng thông, vô cùng dễ chịu.
 
Cát Yên im lặng nếm thử các món ăn, cảm thấy hương vị của chúng rất ngon nên đã tiện tay gửi cho Thiên Ỷ một bức ảnh chụp các món ăn trên bàn. Cô nghĩ rằng sau này, hai người họ sẽ cùng nhau đến đây ăn riêng một lần nữa.
 
Sau đó, cô lại vô tình nhìn ra đằng sau thì thấy: Thư ký Cảnh đang đứng giữa hai chiếc ghế của hai người, trông anh ấy giống như một vị thần giữ cửa đang bảo vệ họ.
 
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Cát Yên nên thư ký Cảnh lập tức khẽ mỉm cười rồi cúi đầu chào cô một cách kính cẩn.
 
Cô nhớ tới thắc mắc vừa rồi nên đã xoay người lại rồi cúi đầu hỏi người bên cạnh: “Tại sao tổng giám đốc Thẩm lại đến đây vậy?”
 
Thẩm Đông Ngôn đổi tay cầm điếu thuốc: “Tôi đã nói rồi mà. Tiện đường.”
 
Tiện đường đến mức cùng nhau tới đây luôn... Chuyện này…
 
Cát Yên đột nhiên hiểu ra: “Cho nên vừa rồi... Chúng ta thật sự đã đi cùng một tuyến đường và chung một điểm đến hả?”
 

Thẩm Đông Ngôn ậm ừ đáp lại bằng giọng mũi, nghe như âm thanh chứa đựng cảm xúc thâm trầm của đàn organ, khá êm tai.
 
“Nhưng vừa rồi anh đâu có nói anh sẽ tới đây đâu.”
 
“Cô cũng đâu hỏi tôi.” Thẩm Đông Ngôn bình thản đáp.
 
“Tôi đã hỏi rồi mà…” Cát Yên cau mày, thầm nghĩ rằng có phải là do trí nhớ của anh không được tốt hay không.
 
Thẩm Đông Ngôn khẽ gảy tàn thuốc: “Do cô không hỏi kỹ.”
 
“… Được rồi.”
 
Lúc đó, Thẩm Đông Ngôn chỉ nói rằng anh sẽ tham gia một bữa tiệc tối mà thôi. Lẽ nào Cát Yên còn có thể tiếp tục truy hỏi nhằm tìm hiểu đến cùng hay sao!
 
Cô cho rằng: Mình vẫn cần phải tuân thủ một chút phép tắc lễ nghi đó. Vì đang ngồi trên xe của người khác nên Cát Yên phải lịch sự.
 
Trong lúc ăn uống linh đình, vài người đã uống rượu đến mức trở nên phấn khích. Âm thanh vỗ tay reo hò đã phần nào lấn át tiếng ba hoa khoác lác của họ, đồng thời còn có âm thanh phát ra từ trò chơi oẳn tù tì.
 
Những người này bắt đầu chè chén và chơi đùa như điên. Mặc dù không hề trang điểm nhưng mặt mày ai nấy cũng đỏ bừng cả lên.
 
Có một người đàn ông cao lớn, mặt mũi ôn hòa đứng dậy rồi đi về phía ghế chủ trì.
 
Anh ta vừa cầm ly rượu của mình vừa nhân tiện nói với Thẩm Đông Ngôn: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã nghe thấy danh tiếng lừng lẫy của anh từ lâu lắm rồi. Hôm nay gặp anh trên bàn rượu, tôi mới nhận ra quả thật là danh bất hư truyền.”
 
Tuy người đàn ông nói chuyện với Thẩm Đông Ngôn nhưng ánh mắt của anh ta lại rơi vào khuôn mặt của Cát Yên rồi lẳng lặng ngắm nhìn cô một lúc, bộc lộ hàm ý nóng bỏng.
 
Chắc chắn mục tiêu tiếp theo của anh ta là Cát Yên.
 

Cô lập tức cảm thấy khó chịu vì ánh mắt càng lúc càng dung tục và không thèm giấu giếm của người đàn ông này. Tầm mắt của cô rời khỏi ly rượu vang trong tay anh ta rồi hơi cụp mắt xuống.
 
Đây là lý do tại sao trước đây Cát Yên không muốn tham gia bữa tiệc ăn mừng.
 
Trong khung cảnh “anh tới, tôi về” thì sẽ không thể tránh khỏi tình trạng bị ép rượu.
 
Cô đang thầm nghĩ mình nên từ chối như thế nào, tầm nhìn cũng dừng ở trên bàn.
 
Trước mặt mỗi người đều được đặt mấy tách trà cùng với số lượng ly rượu tương ứng.
 
Tam Đàm Nguyệt nổi tiếng với nước trà. Trà trong các Quan Lan được ngâm trong nước suối. Thời gian ngâm trà dài ngắn khác nhau thì mức độ xòe ra của lá trà cũng không giống nhau, dẫn đến việc hương vị cũng khác biệt.
 
So với chiếc bình sứ dùng để đựng trà, tách trà lại không quá tinh xảo nhưng lại xinh xắn, nhẹ nhàng và tiện lợi.
 
Cát Yên di chuyển tách trà đến vị trí vốn đặt ly rượu, sau đó xoay người nhìn sang bên cạnh thì lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn đang nhìn mình.
 
Cũng chẳng biết anh đã nghiêng người từ lúc nào nữa.
 
Sau khi hai người họ nhìn nhau vài giây, Thẩm Đông Ngôn đã nhìn sang chỗ khác trước.
 
Ở bên kia, người đàn ông lại hướng về phía Thẩm Đông Ngôn rồi hỏi với giọng điệu kính trọng: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi kính anh ly rượu này nhé?”
 
“Tôi phải lái xe.” Thẩm Đông Ngôn dụi tắt tàn thuốc: “Hôm nay không uống được.”
 
Trong bữa tiệc vốn dĩ cũng có một vài ông lớn quen biết với Thẩm Đông Ngôn. Vì vẫn luôn chú ý quan sát tình hình bên này một cách sát sao nên họ bèn tiện đà mạnh dạn trêu chọc: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng ta phải tự mình lái xe từ khi nào vậy? Lẽ nào là do anh đã gặp một người đẹp nào đó trong đêm nay nên sợ rằng mình uống nhiều rượu sẽ có nhiều bất tiện à?”
 
Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn ung dung liếc sang hướng đó, thế là người nọ đột nhiên im bặt bằng cách ngậm miệng lại.
 
Thư ký Cảnh đang đứng phía sau cũng bất ngờ sửng sốt một cách hiếm hoi. Chẳng phải hôm nay anh ấy mới là người lái xe hay sao?
 
Mọi người cứ lời qua tiếng lại dăm ba câu, bầu không khí của bữa tiệc vẫn tiếp tục nhộn nhịp không ngừng. Nhưng người đàn ông vừa đến kính rượu Thẩm Đông Ngôn lại lẻ loi một mình vì bị mọi người gạt sang một bên.
 
Anh ta khó tránh khỏi cảm giác hơi ngượng ngùng, vẫn tiếp tục bất chấp đến cùng bằng cách vừa cười vừa nói với Thẩm Đông Ngôn: “Nhìn xem, nhìn xem. Là do tôi đã suy xét không chu đáo rồi.”
 

Nói xong, anh ta lập tức xoay người lại, vắt óc nghĩ ngợi rồi quát với trợ lý của mình: “Mau đổi rượu thành trà cho tôi!”
 
Người trợ lý đang đứng cách đó khá xa, vừa nghe thấy câu này đã luống cuống tay chân một phen.
 
Cục diện của bữa tiệc trở nên hỗn loạn và nhốn nháo trong chốc lát, sau đó tiếp tục vui vẻ trở lại.
 
Trái lại, chẳng hiểu tại sao Cát Yên lại thở phào nhẹ nhõm. Cô tùy ý dùng phần cán của chiếc thìa tinh tế gạt món bánh ngọt sang bên cạnh, đoạn cầm tách trà lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
 
Sau khi đặt tách trà xuống rồi cầm lấy điện thoại di động một lần nữa, một tiếng gọi “Cô Cát?” lại vang lên bên tai cô.
 
Khóe mắt của Cát Yên nhìn lướt qua anh ta. Chẳng biết người đàn ông trước đó đã tới đây tự bao giờ: “Có thể cô Cát không biết chuyện này nhưng từ vài năm về trước, tôi đã luôn quan tâm đến cô rồi. Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng, nếu có một cơ hội cho đôi ta ăn cơm cùng nhau thì tôi nhất định sẽ…”
 
Người đàn ông cứ luyên thuyên kể lể, cũng chẳng biết anh ta đã đến trước mặt cô từ khi nào, song dáng vẻ của anh ta trông như sắp cúi người xuống thấp.
 
Người đàn ông làm động tác khom lưng, ống tay áo được hạ thấp xuống đang lướt trên mặt bàn.
 
Đột nhiên, chiếc bình trà bằng sứ nghiêng ngả rồi đổ vỡ, tiếp đó tách trà cũng bị lật nghiêng.
 
Toàn bộ nước trà đều bắn về phía Cát Yên. Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác ấm nóng đã lan khắp ngực cô.
 
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi cô. Chuyện này…” Lúc đứng thẳng người, người đàn ông kia mới phát hiện chuyện gì đang xảy ra, thế là anh ta cuống quýt xin lỗi.
 
“… Không sao.” Cát Yên hơi buồn bực nhưng trước mắt cũng chỉ có thể tùy tiện đáp lại đối phương. Cô cầm lấy một chiếc khăn tay định lau nước trà nhưng lại phát hiện toàn bộ quần áo của mình đều đã ướt sũng.
 
Lớp áo lót làm bằng tơ lụa trắng tinh như tuyết bị vẩy nước trở nên trong suốt. Nó bị ngấm nước đến mức gần như có thể nhìn xuyên thấu rõ ràng, để lộ phần da thịt bên trong một cách mơ hồ.
 
Lông mi của Cát Yên run rẩy dữ dội. Cô cau mày thật chặt, muốn túm lấy thứ gì đó để che chắn cơ thể.
 
Ngay giây tiếp theo, người bên phải đã nghiêng người nhích lại gần cô.
 
Cát Yên cụp mắt xuống. Một chiếc áo khoác ngoài được đưa tới trước mắt cô một cách từ tốn.
 
Chiếc áo với tông màu đen tuyền phảng phất toát ra một hơi thở mát rượi, nhàn nhạt và lạnh lùng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận