Xương cánh bướm

 
Cát Yên đóng cánh cửa bên cạnh hàng ghế sau, xoay người lại rồi ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng về phía sau.
 
Cô quan sát xung quanh, tất cả những gì lướt qua đáy mắt đều là xe cộ qua lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sương mù che khuất làm bầu trời trở nên u ám, vô số đèn xe bật sáng đan xen vào nhau rồi giao thoa một cách lẫn lộn - ban đêm chốn thành thị vĩnh viễn đều có cảnh tượng như thế này.
 
Cô đã nói là sẽ bắt chiếc taxi khác nhưng đoạn đường này lại là khu vực trung tâm của tuyến đường, vì vậy Cát Yên như một con trai ngọc đang bị kẹp chặt.
 
Không thể di chuyển chút nào.
 
Trước mắt cô cứ vượt qua những chiếc xe này để đi sang một bên đường rồi tính tiếp vậy. Cát Yên cụp mắt xuống, còn chưa đi được mấy bước thì một chiếc ô tô màu đen đã từ từ chạy tới, cản đường phía trước và đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của cô.


 
Cửa kính xe phía sau được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn đang ẩn giấu trong góc tối ở chỗ ngồi: “Chào cô Cát.”
 
Cát Yên ngước mắt lên thì trông thấy anh. Cô gần như sững sờ ngay tại chỗ.
 
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi... Làm sao cô có thể gặp Thẩm Đông Ngôn ở đây cơ chứ?
 
Cát Yên gật đầu chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Thẩm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vừa dứt lời và đang định nói câu gì đó để tạm biệt thì người ngồi ở ghế trước đã đảo mắt nhìn sang. Đó chính là thư ký Cảnh: “Cô Cát, chúng tôi đều đã nhìn thấy cả rồi. Lúc nãy ở trên chiếc xe kia, cô không sao chứ?”
 
“Không có chuyện gì đâu. Chỉ là một vụ va chạm nhỏ thôi mà... Không có ai bị thương cả.”
 
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Cát Yên khó tránh khỏi âm thầm oán giận.
 
Chúng tôi? Hai người đàn ông này đã cùng nhau nhìn cô xuống xe hả?



 
Cát Yên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Thẩm Đông Ngôn đã khẽ nhướng mày, tầm mắt nhìn sang hướng này: “Cô đang tìm xe à?”
 
Cát Yên lắc lắc điện thoại di động trong tay: “... Tôi đang vội tới một nơi.”
 
“Đi đâu?”
 
“Gần Tam Đàm Nguyệt.” Vì đã rút kinh nghiệm từ chỗ tài xế gạo cội kia nên Cát Yên chỉ trả lời đại khái mà thôi.
 
“Lên xe đi. Tôi đưa cô đi một đoạn.”
 
Cát Yên sững người trong chốc lát: “Làm vậy không hay lắm đâu. Như thế sẽ làm phiền anh đấy.”
 
Vô duyên vô cớ xáo trộn lịch trình của người khác chắc chắn sẽ làm tốn thời gian và gây thêm rắc rối, huống chi Thẩm Đông Ngôn là một người bận rộn đến vậy.
 
“Không đâu.” Người ngồi ở hàng ghế sau thản nhiên đáp lại: “Vừa vặn tiện đường thôi.”
 
Tiện đường hả? Cát Yên hơi dao động.
 
Do cảnh sát giao thông vừa khai thông tuyến đường vừa xử lý sự cố nên dòng xe vốn xếp thành một hàng dài đã bắt đầu nới lỏng với tốc độ chậm rì rì.
 
Khu vực tắc nghẽn trước đó tựa như mạch máu mới được khơi thông trở lại, ồ ạt di chuyển.
 
Đã có chiếc xe nào đó bấm còi “bíp bíp” về phía Cát Yên, vượt qua cô rồi chầm chậm lái về phía trước.
 
Nghĩ đến tình hình trước mắt cùng với thời gian còn lại quá ít ỏi, Cát Yên bèn đứng bên cạnh xe một lúc thật lâu, cuối cùng vẫn chọn cách đi vòng qua đuôi xe.
 
Cô khom lưng rồi nghiêng người, vừa ngồi xuống vừa nhẹ nhàng nói với người đàn ông kia: “Cảm ơn anh.”
 

Bầu trời càng ngày càng âm u và tăm tối hơn. Bánh xe lăn qua những nơi bị đọng nước rồi để lại những vết tích ướt sũng.
 
So với khung cảnh bên ngoài, bên trong xe có phần khô ráo và mát mẻ hơn.
 
Cát Yên lấy điện thoại di động ra rồi mở giao diện lên, nhân tiện trả lời tin nhắn của diễn viên múa chung nhóm trước đó. Cô nói rằng có lẽ mình sẽ đến đó kịp giờ hoặc cũng có thể hơi muộn một chút. Đến lúc đó, đối phương hãy nhớ phải nói rõ với Tống Lý.
 
Giờ phút này, bên trong xe vẫn chưa mở toàn bộ đèn nên không gian hơi mờ mịt lẫn u ám. Ánh đèn bên trên hàng ghế phía sau tỏa ra luồng ánh sáng yếu ớt, che đi khuôn mặt lộ vẻ khá nghiêm túc của Cát Yên.
 
Môi cô khẽ mím lại, độ cong trông có vẻ như vừa bị ai đó cắn vào. Đôi mắt hồ ly hơi rủ xuống.
 
Lúc chiếc xe chạy về phía trước, một giọng nói tự nhiên và nhàn nhạt vang lên: “Xem ra điện thoại di động của cô không có vấn đề gì cả.”
 
Điện thoại di động ư…
 
Nghe vậy, Cát Yên bèn ngước mắt lên, những ngón tay nhỏ nhắn và trắng nõn siết chặt chiếc điện thoại của mình.
 
Cô biết Thẩm Đông Ngôn có ý gì.
 
Trước đó hai người họ đã thống nhất rõ ràng với nhau rằng: Nếu sau này, Cát Yên phát hiện điện thoại di động của mình xảy ra hiện tượng bất ổn nào đó thì cô có thể tìm anh.
 
Nhưng mà sau ngày hôm đó, Cát Yên không hề liên lạc với đối phương.
 
Chỉ là thật khó để nói chuyện này một cách chắc chắn, bởi suy cho cùng thì cô vẫn chưa lục tìm trong di động để kiểm tra.
 
Chỉ có điều, dù cô có lục tìm hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả. Dựa vào tình hình trước mắt thì Cát Yên vẫn tin tưởng nhân phẩm của Thẩm Đông Ngôn.
 
Vì nghĩ vậy nên cô bèn buột miệng lên tiếng mà không cần suy nghĩ: “Hiện giờ không có vấn đề nào cả. Nhưng sau này có thể phát sinh hay không thì cũng chưa chắc…”
 
“Cô nói gì?” Thẩm Đông Ngôn nhướng mày nhìn cô.
 

“Không có gì...” Cát Yên hắng giọng rồi lịch sự hỏi anh: “Tổng giám đốc Thẩm muốn đi đâu vậy?”
 
“Một bữa tiệc.” Thẩm Đông Ngôn di chuyển tầm mắt khỏi cô rồi dựa lưng vào ghế với dáng vẻ nhàn nhã.
 
Anh không nói rõ ràng nhưng đó cũng là một bữa tiệc tối, thế mà hai người họ lại có thể vô tình gặp nhau trên đường trong lịch trình bôn ba bận rộn.
 
Cũng xem như là một kỳ tích.
 
“...”
 
Trong lòng Cát Yên khẽ thở dài.
 
Tại sao gần đây cô lại gặp chuyện sao thủy nghịch hành như vậy chứ? Có phải Cát Yên nên đi vào chùa cúng lễ không?
 
Bên trong xe nhanh chóng chìm vào im lặng.
 
Thẩm Đông Ngôn vừa híp mắt vừa cầm điện thoại di động, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại gõ chữ, chắc là anh đang xử lý tài liệu.
 
Cát Yên là người biết điều nên không hề quấy rầy Thẩm Đông Ngôn.
 
Sau khi thư ký Cảnh lái xe ra khỏi đoạn đường tắc nghẽn nhất, anh ấy đã nhân cơ hội tỏ ý quan tâm đến chuyện vừa xảy ra với Cát Yên, đồng thời hỏi thăm ân cần.
 
Cô trả lời từng câu một.
 
Khi sắp đến nơi, anh ấy bèn hỏi: “Cô Cát à, cô nói nơi đó gần Tam Đàm Nguyệt, vậy cụ thể thì nó ở đâu? Tôi đã lái xe đến khu thắng cảnh rồi.”
 
Hầu hết phong cảnh đường xá và phố phường ở thành phố Phần đều chẳng khác trước đây là bao. Ngoại trừ một số nơi đã bị phá bỏ và xây dựng lại thì Cát Yên vẫn còn một chút ấn tượng về những tuyến đường then chốt.
 
Tuy nhiên khu thắng cảnh này mới được xây dựng lại, hơn nữa cũng rất phức tạp. Cô vẫn sợ nhầm đường nên đã cầm điện thoại di động lên để tra cứu một cách cẩn thận.
 
Vì không muốn để người ta đưa mình đến tận nơi nên sau khi xác định chắc chắn đâu là lối vào, Cát Yên mới nói với người ở ghế trước: “Thư ký Cảnh, anh cứ cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước là được rồi.”
 
Về quãng đường còn lại, cô sẽ tự đi theo phương hướng được chỉ dẫn để tiến vào trong.
 
---
 

Theo lời của Tống Lý, địa điểm tổ chức bữa tiệc ăn mừng nằm ở khu vực trung tâm hồ nước chính của Tam Đàm Nguyệt.
 
Toàn bộ các khu danh lam thắng cảnh ở thành phố Phần đều mở cửa miễn phí cho khách du lịch. Ở đây có một vài mặt hồ quanh co uốn lượn, tất cả đều được các nhà đầu tư ưu ái và chú trọng. Sau khi khu danh lam thắng cảnh được tu sửa chỉnh tề, một số nhà hàng kiểu Trung Quốc ở khu vực đắc địa cũng bắt đầu được thành lập và mở cửa, họ ưu tiên thể hiện tinh thần nhân ái theo truyền thống.
 
Con đường dẫn đến hồ chính là một hành lang thật dài được bắc trên hồ, ngăn cách hơi nước ở cả hai phía nên dọc đường vô cùng bình yên, tĩnh lặng.
 
Chẳng mấy chốc, một nhân viên phục vụ đã nhanh chóng tới đây để dẫn đường vào trong. Sau đó, người nọ đẩy cánh cửa được chạm trổ hoa văn của sảnh lớn.
 
Trong các Quan Lan có bày biện bức bình phong trong suốt bốn mùa quanh năm.
 
Cát Yên còn chưa kịp bước vào trong thì một luồng không khí ấm áp đã phả thẳng vào mặt cô rồi ngấm sâu vào da mặt.
 
Tống Lý - người đã đến đây từ sớm niềm nở chào đón Cát Yên: “Tôi nghe Tiểu Tưởng nói rằng có thể cô sẽ đến muộn. Nhưng kết quả thì sao nào? Cô còn đến đúng giờ cơ đấy!”
 
Sau khi trò chuyện với Tống Lý vài câu, Cát Yên bèn quan sát xung quanh. Rõ ràng bữa tiệc ăn mừng vẫn chưa bắt đầu.
 
Một số người đàn ông mặc đồ vest và đi giày da đang ngồi trên bàn với vẻ nhàn hạ.
 
Bây giờ vẫn còn rất nhiều người đang tán gẫu ở phòng tiếp khách bên cạnh. Bầu không khí hết sức hài hòa.
 
Đúng lúc này, người phụ nữ được gọi là Tiểu Tưởng bèn áp sát lại đây để kéo Cát Yên tới một góc khuất trong phòng bên cạnh: “Vừa nãy cậu nói bản thân đã gặp chút chuyện gì đó làm tớ sợ chết khiếp. Vậy sau đó đã xảy ra chuyện gì thế? Chiếc xe đó ra sao rồi?”
 
“Không có gì đáng ngại cả, đã giải quyết xong rồi.” Cát Yên bóp vai Tưởng Phi rồi nháy mắt với cô ấy: “Chẳng phải tớ đã đến kịp giờ rồi à!”
 
“Vậy thì tốt rồi. Tớ đã bị dọa điếng người cơ đấy. Tớ còn tưởng rằng do mình thúc giục cậu nên cậu mới xảy ra sự cố trên đường.” Tưởng Phi là diễn viên múa trong nhóm của nhà hát. Ngoại hình của cô ấy cực kỳ thanh tú và thuần khiết nhưng tính cách lại khá mạnh dạn. Trước kia, Tưởng Phi đã thẳng thắn nói với Tống Lý rằng cô ấy muốn xin WeChat của Cát Yên. Thậm chí những khi không có chủ đề gì để nói, hầu như ngày nào Tưởng Phi cũng đều tìm Cát Yên để hàn huyên dăm ba câu.
 
Thực ra Cát Yên không hề cảm thấy kỳ lạ. Nhưng ngược lại, Tưởng Phi lại tự mình đỏ mặt trước, vừa lặng lẽ vẫy cờ vừa nói rằng cô chính là nữ thần của cô ấy.
 
Thư Tinh cũng là một diễn viên múa trong nhóm. Cô ấy nhàn nhạt nhìn về phía hai người: “Tưởng Phi à. Diễn viên múa hàng đầu của chúng ta mới đến nhà hát chỉ mấy ngày thôi nhỉ?”
 
Dừng lại một chút, cô ấy bèn đánh giá Tưởng Phi từ trên xuống dưới: “Thế mà cô lại tỏ ra thân mật quá.”
 
Tưởng Phi bĩu môi, còn đang định nói gì đó thì cánh cổng chính bên cạnh đã bị đẩy ra.
 
Tiếp đó, những người vốn ở trong phòng tiếp khách cũng lần lượt ngồi dậy, âm thanh chào hỏi vang lên không ngừng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận