Ngọn gió cuốn theo tiếng nói của anh bay tới, âm sắc bị mài mòn trong đêm đông nên khi truyền tới tai cô, câu nói ấy trở nên mơ hồ.
Tuy nhiên câu nói cuối cùng vẫn lọt vào tai Cát Yên một cách rõ rệt. Có lẽ là vì những lọn tóc con nho nhỏ bị gió thổi phất phơ cọ lên làn da khiến tâm hồn rung động, gò má của cô dần dần cảm thấy ngứa ngáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tay bận mất rồi…”
Cát Yên không nhắc đến tình trạng thường xuyên ngẩn người của mình mà chỉ giải thích một câu như vậy.
Dường như sợ anh không tin, cô còn cố gắng nâng cao cánh tay mảnh khảnh, đứng cách một khoảng không lắc lư cho anh thấy.
Nhưng vì cô không nắm chắc cường độ nên chiếc túi đang xách trên tay bị buông thõng giữa không trung, lắc qua lắc lại theo động tác của cô, thoạt nhìn có khả năng sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này Thẩm Đông Ngôn không nói gì nữa. Anh vươn tay đẩy cửa xe, bước xuống xe rồi đi về phía cô.
Ánh đèn sáng ngời trong xe chiếu lan ra bên ngoài một đoạn ngắn làm mơ hồ khuôn mặt của anh, song động tác của anh lại không bị bóng tối che khuất.
Không lâu sau, túi đựng đồ và túi xách của Cát Yên đều được Thẩm Đông Ngôn đặt trên ghế sau xe ô tô.
Mãi tới khi chiếc xe hơi dần dần chạy ra trang viên, Cát Yên vẫn chưa thể bình tĩnh lại dù đã ngồi trên ghế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có điều cô bất chợt nhớ tới câu nói cuối cùng của anh lúc nãy.
Không biết có phải là mình suy nghĩ nhầm hay không, hay là thật sự có nghĩa khác…
Cô im lặng trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được tâm tư của mình, bèn quay đầu sang, đưa mắt nhìn về phía ghế lái.
Ánh mắt đầu tiên, có vẻ anh không chú ý tới ánh mắt của cô, nửa bên mặt của anh bị chìm vào bóng tối u ám.
Ánh mắt thứ hai, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẫn im lặng lái xe như thể không hay biết gì.
Đến lần cuối cùng đưa mắt nhìn lén, Cát Yên tự nhận là mình nhìn lén không bị phát hiện nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn quay về phía mình bắt quả tang.
Bên trong thân xe nửa sáng nửa tối, đôi mắt của anh càng trở nên sâu thẳm khó dò, tựa như lốc xoáy sâu hun hút có thể hớp hồn người đối diện.
Ánh mắt ấy không nghiêng không lệch, cũng không chuyển sang chỗ khác mà đâm thẳng về phía cô tựa như gậy sắt đã được nung đỏ.
Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài trong mấy giây ngắn ngủi, Thẩm Đông Ngôn bỗng lên tiếng một cách từ tốn.
“Có lẽ tôi cần phải nhắc nhở cô một điều.”
Cát Yên chớp chớp mắt, ngơ ngác đón nhận ánh mắt đánh giá của anh khi nhìn về phía mình, cực kỳ khó hiểu, không biết anh định làm gì.
Thẩm Đông Ngôn cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, đồng thời nhướn mày: “Trong lúc đang lái xe mà người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào người lái xe thì sẽ gây ảnh hưởng không được tốt cho lắm.”
“…”
Cát Yên bỗng nảy sinh cảm giác không thể miêu tả thành lời rõ ràng.
Cảm giác này giống như một quả bong bóng được thổi căng phồng đến cực hạn, khi nó tưởng chừng như sắp nổ tung mà thực chất vẫn chưa phát nổ thì bỗng nhiên bị người cầm bong bóng thả tay ra, còn chưa đạt đến mức cao nhất thì đã liên tục xì hơi, cuối cùng biến thành một quả bóng dẹp lép.
Cô còn tưởng anh sẽ nhắc nhở mình điều gì.
Ai ngờ mình chỉ nhìn lén anh ấy có mấy lần thôi…
Thế mà vẫn bị ảnh hưởng à?
Có điều dù sao thì họ cũng đang đi trên đường, cần chú trọng vào sự an toàn trong lúc lái xe, hơn nữa cô mới là đứa vừa bị bắt quả tang xong… Cát Yên khẽ cắn môi, quay đầu trở về vị trí cũ, không tiếp tục nhìn lén người bên cạnh nữa.
Cô không nhìn sang bên trái nơi có người ngồi trên ghế lái mà chỉ đắm chìm trong cảnh đêm ngoài cửa sổ lần lượt lướt qua trước mắt mình.
Nhưng lúc này, Thẩm Đông Ngôn lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người: “Vẫn ở bên bờ sông à?”
“Vâng, vẫn là căn hộ hạng sang đó.” Nể tình anh lái xe phải đi tới đi về tổng cộng là hai chuyến xe nên lúc này Cát Yên mới dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ nhìn về phía anh, thiện chí nhắc nhở: “Nếu anh không có nhiều thời gian thì có thể tăng tốc độ thêm một chút.”
Thẩm Đông Ngôn hơi hất cằm lên xem như đồng ý, chẳng qua tốc độ lái xe của anh vẫn như lúc nãy, không thay đổi chút nào, chỉ chậm rãi chạy men theo con đường được trải nhựa đường trên núi.
Ban đêm, xe cộ chạy trên sườn núi rất ít nhưng dù sao đây cũng là khu vực đường quanh co trên núi ven biển, thế nên đường đi ngoằn ngoèo uốn lượn rất dài.
Quả thực phải lái xe cẩn thận, giảm tốc độ một chút để bảo đảm an toàn.
Cát Yên nghĩ đi nghĩ lại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời, chỉ thầm nghĩ tùy anh vậy.
…
Thành phố Phần coi trọng ngày tết Hoa Đăng đến mức các thành phố khác đều không thể sánh bằng.
Lúc trước khi chạy trên con đường lưng chừng núi, men theo rừng thông chầm chậm chạy xuống dốc sẽ chứng kiến cảnh tượng thu nhỏ của cả thành phố này, ánh đèn rực rỡ lộng lẫy hơn cả lúc cô mới đến.
Hồi chiều tối có rất nhiều ngọn đèn chưa được bật lên, trời hoàng hôn nên không thể thấy rõ hình dạng cụ thể của những chiếc đèn hoa đăng được trang trí trong thành phố.
Giờ đây bầu trời rộng lớn vô ngần được khoác lên mình một tấm áo choàng khổng lồ tối màu, từng chiếc đèn hoa đăng có lớn có nhỏ được thắp sáng, cứ như trùm một chiếc áo tơi trong suốt sáng ngời rực rỡ cho cả thành phố này.
Những chiếc đèn hoa đăng nối liền với nhau tạo thành một vòng sáng, thậm chí ngay cả chân trời cũng phản chiếu ánh sáng màu vàng cam nhàn nhạt từ ánh đèn hoa đăng dưới mặt đất.
Từ khi chạy vào đường lớn trong thành phố, dần dần băng qua những tòa nhà cao tầng tiếp giáp với thành phố này, khung cảnh ấy sẽ càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố Phần đều đã được treo đèn hoa đăng, nhiều đến mức không tài nào ngắm hết được.
Khi xe ô tô của Thẩm Đông Ngôn sắp chạy vào đường chính thì vừa lúc gặp phải cột đèn tín hiệu giao thông tính thời gian rất dài.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh ngã tư đường quốc lộ rộng thênh thang, chung quanh đã có không ít người đi qua đi lại.
Theo lý mà nói thì nơi này vẫn còn cách xa khu vực trung tâm thành phố, song đám đông vẫn vô cùng nhốn nháo náo nhiệt, ngay cả vạch trắng dành riêng cho người đi bộ mà cũng có đầy người chen chúc đi qua đi lại.
Đám đông băng qua đường kéo dài nườm nượp, tiếng còi xe chung quanh cũng liên tục vang lên không ngớt, nhắc nhở người qua đường đi nhanh để nhường chỗ cho xe cộ tiếp tục lên đường.
Trong tiếng người, tiếng còi xe ồn ào ấy, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong cũng vang lên khắp nơi, tận dụng thời cơ ồ ạt kéo đến…
“Mọi người đến đây mà xem này, đến đây mà xem này!”
“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”
“Anh chọn một em chọn một, cặp đèn hoa đăng tâm đầu ý hợp.”
“Hoa đăng đẹp nhất thành phố Phần đều có ở đây, vừa rẻ vừa to lại vừa đẹp!”
Bị những tiếng rao hàng này thu hút, Cát Yên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi.
Men theo những ngã rẽ từ con đường quốc lộ rộng thênh thang mày sẽ thấy ánh đèn sáng trưng như ban ngày kéo dài qua mấy con phố, mấy ngả đường từ các hướng khác nhau.
Bên lề đường toàn là các sạp hàng nhỏ, hàng hóa cứ thế được đặt lộn xộn chung chỗ.
Đám đông qua lại trên đường phố kéo đến từ những phương hướng đó.
Chắc toàn là khách du lịch, bởi vì ngày mai là ngày lễ nên bây giờ họ kéo nhau ra ngoài dạo chơi vào ban đêm.
Nhìn càng lâu, Cát Yên càng cảm thấy dường như những chiếc đèn hoa đăng kia càng sáng ngời, khiến cô cứ ngắm mãi không nỡ dời mắt.
Tầm mắt của cô như bị phong ấn, cứ im lặng nhìn về phía ấy.
“Cô muốn à?”
Một tiếng bíp vang lên trong xe, kèm theo đó là câu hỏi của Thẩm Đông Ngôn lọt vào tai Cát Yên.
Chợt nghe thấy anh hỏi như vậy, Cát Yên ngơ ngẩn một lát rồi mới hoàn hồn.
Cô dời mắt khỏi phương xa, bình tĩnh lại một chút rồi mới từ tốn trả lời: “Cũng không phải là muốn. Anh định lái xe vòng qua nơi này à?”
Cô vừa hỏi vừa chỉ vào dòng xe cộ đông đúc gần như không nhúc nhích đằng trước: “Hình như chỗ này đang bị kẹt xe.”
So với thời gian dừng xe chờ đèn đỏ dài dòng, có vẻ như dòng xe bị mắc kẹt mãi mà không thể thông hành vì dòng người đông đúc băng qua đường còn khó giải quyết hơn nhiều.
Có lẽ là có quá nhiều người muốn băng qua đường nên những chiếc xe ô tô đỗ trên đường cứ thế bị kéo dài thời gian, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thể tiến thêm bao xa.
Thẩm Đông Ngôn nhìn cô một cái, không tiếp tục trả lời nhưng đồng thời lại quay đầu xe sang hướng khác, chạy thẳng về phía lề đường bên phải.
Trông như thể định đỗ xe ở gần đó.
Nhận thấy ý định của Thẩm Đông Ngôn, Cát Yên không khỏi kinh ngạc, muốn ngăn cản anh: “Anh thật sự muốn đỗ xe ở đó hả?”
“Không phải cô muốn mua đèn à?” Thẩm Đông Ngôn xoay vô lăng không nhanh không chậm, tầm mắt lướt qua cô rồi dừng lại trên gương chiếu hậu, chậm rãi dừng xe ở ven đường: “Vừa lúc gặp được thì mua một cái luôn đi.”
Dứt lời, mùi cây thông sừng sững trong tuyết trắng đặc trưng của Thẩm Đông Ngôn tràn ngập trong thùng xe, vừa ngưng đọng vừa bừng lên.
Cát Yên lẳng lặng nhìn thẳng vào anh, sau đó cụp mi mắt.
…
Trên thực tế, rất ít xe hơi dừng lại ở ven đường.
Dòng người đi tới đi lui thì lại rất đông.
Xe hơi của Thẩm Đông Ngôn vốn không ăn nhập với bên này, chiếc xe vừa chạy đến gần đây đã thu hút không ít tầm mắt của người trên đường.
Chờ đến khi người trên xe chậm rãi bước xuống, đám đông vây xem chung quanh không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ban đầu khu vực này còn rất náo nhiệt nhưng giờ phút này, chứng kiến cặp nam nữ có gương mặt ngang ngửa với minh tinh màn bạc xuất hiện trước mắt, mọi người đều hoảng hốt đứng yên tại chỗ, thậm chí quên mất nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...