Anh vừa dứt lời, phòng VIP lại chìm trong sự yên lặng.
Những người đang ngồi trong bàn và những người đang đi lại gần đó đều dường như bị đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người vừa phát ra giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa tiệc tối hôm nay, với cảnh tượng đang diễn ra tại đây dường như còn hấp dẫn hơn cả những món ăn nữa...
Ánh mắt của mọi người lần lượt đảo qua đảo lại giữa Thư Tinh và Cát Yên, họ nhìn tới nhìn lui trông như sắp nhìn xuyên ra một cái lỗ vậy.
Cát Yên đột nhiên bị gọi tên, xem ra cô cũng không hề biết trước chuyện này, sau khi ngơ ngác một lúc, theo bản năng cô nhìn qua hướng đó.
Thì chạm ngay ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn.
Anh đang không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang chờ đợi sự phản hồi từ cô.
Tống Lý có thói quen luôn quan sát lời nói và biểu cảm của người khác nhưng hôm nay liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác đi ngược lại dự tính ban đầu. Cho dù có là Tống Lý thì trong lòng anh ấy cũng phải than vãn lên, anh ấy cố gắng duy trì nụ cười trên gương mặt rồi vẫy tay với Cát Yên đang đứng ở phía xa.
"Yên Yên, tổng giám đốc Thẩm bảo cô qua đó kìa, mau qua đó ngồi đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, anh ấy nhanh chóng bước ngang qua Thư Tinh rồi khẽ ra hiệu cho cô ta tránh ra một chút.
Thư Tinh bị anh lơ nên chỉ còn biết đứng yên tại chỗ, ngồi cũng không được mà đi cũng không xong.
Vốn cô ta nghĩ rằng dù sao ở trước mặt mọi người như vậy thì thế nào Thẩm Đông Ngôn cũng sẽ giữ chút thể diện cho mình, sẽ không lơ mình đến mức này nhưng anh vẫn...
Thư Tinh nghĩ đến cái tên vừa được thốt ra từ miệng anh, tuy đều giống nhau là cùng có hai từ nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.
Khuôn mặt Thư Tinh như đang có lửa thiêu đốt, khiến cô ta nóng đến đau rát lên, như thể có vô số cú tát vô hình giáng lên mặt cô ta vậy, cú tát cái nào cái đó cực kì mạnh tay.
Thư Tinh tự tìm một lý do, cũng không biết là đang nói với ai, cô ta cúi đầu rồi đi về hướng ngược lại: "Xin lỗi... Tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Một lúc sau, bóng dáng của Thư Tinh dần dần biến mất.
Mọi người trong bữa tiệc cùng nhìn nhau và bắt đầu nhỏ tiếng thảo luận điều gì đó.
"Thư Tinh đang làm cái gì vậy... Sao lại đột ngột như vậy chứ?"
"Trời ơi, nếu tôi mà là cô ta chắc tôi xấu hổ đến chết mất. Chỗ đó là chỗ ngồi bên cạnh chủ bữa tiệc, cho dù hôm nay không phải là Thẩm Đông Ngôn đến đây thì cô ta tùy tiện lên đó ngồi như vậy, e là cũng không đúng cho lắm."
"Tôi nhớ là cô ta không phải đã có bạn trai rồi sao? Tại sao hôm nay vừa gặp tổng giám đốc Thẩm thì lại..."
"Không có gì đáng ngạc nhiên, cô ta không phải cũng thường xuyên như vậy sao."
"À, tôi có chuyện muốn nói. Bữa tiệc ăn mừng lần trước không phải cô ta cũng có đến tham dự sao? Có thể là do nhìn thấy múa chính của chúng ta ngồi cạnh tổng giám đốc Thẩm nên chắc lần này cô ta cũng muốn thử một lần xem sao nhưng không ngờ là sếp lại đích thân gọi tên."
Nhắc đến Cát Yên... Thực ra, kết quả hôm nay như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Mặc dù lần trước có rất nhiều người trong nhà hát không đến tham dự bữa tiệc ăn mừng nhưng họ cũng đều biết rằng Cát Yên hiện tại là người được ưu tiên đề cử và là thương hiệu của nhà hát, so với giám đốc nhà hát đang ngồi ở vị trí bên trái thì cô ngồi ở vị trí phải cũng là lẽ đương nhiên.
Nghĩ đến điều này...
Có người nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn.
Đột nhiên người đó đưa ra kết luận: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là người duy nhất nghĩ rằng việc sếp đích thân gọi tên như vậy rất đã sao? Đúng là phải để cho múa chính của chúng ta ngồi thì mới hợp lý chứ!"
Nguyên nhân chính là do mặc dù phần lớn thời gian Cát Yên đều thích ở một mình nhưng tính tình của cô rất tốt, nếu có ai đó gặp phải những động tác khó hoặc có vấn đề gì không hiểu cần hỏi cô thì cô cũng đều kiên nhẫn giải thích và tận tình giúp đỡ họ.
Chưa kể đến việc cô lại là một người đẹp hiếm có... Đây cũng là lý do tại sao cô mới đến đây không bao lâu đã chiếm được cảm tình của mọi người chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều thích cô gái múa chính này.
Thế là nhóm người đó kề vai nhau, đang nhỏ tiếng thảo luận lại chuyển chủ đề sang Cát Yên.
Người trong cuộc lại không hề phát hiện ra, lần này Cát Yên vẫn giống như lần trước ngồi xuống bên cạnh Thẩm Đông Ngôn.
Điểm khác biệt duy nhất là lần này cô nhân tiện kéo theo Tưởng Phi qua đó ngồi. Trước khi ngồi xuống, cô lại đi ngang qua Thẩm Đông Ngôn, đi qua chào hỏi giám đốc của nhà hát.
Giám đốc nhà hát năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt ông ấy rất hiền từ, khi nhìn thấy cô đi tới, ông ấy từ tốn nở ra một nụ cười nói: “Tuổi trẻ tài cao đấy Cát Yên, lúc chú vừa gặp cháu, cháu chỉ mới nhỏ vậy thôi mà giờ đây đã có thể tự mình đảm đương công việc rồi."
Mẹ của cô là Cát Doanh và giám đốc nhà hát này là người quen cũ với nhau, đây cũng là điều mà Cát Yên đã biết trước khi cô chuyển đến Kinh Ba. Lúc này đây, cô cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên bởi câu nói của ông ấy, cô chỉ nhìn ông ấy rồi gật đầu cười: "Nào có đâu ạ, trong tương lai cháu vẫn còn nhiều chuyện cần phải cố gắng hơn nữa, chú đánh giá cháu cao quá rồi."
Hai người họ trò chuyện với nhau được một hồi, cuối cùng lúc Cát Yên đã yên tâm ngồi xuống thì ánh mắt cô vẫn không kiềm chế được.
Mà giống như một sợi dây thừng lủng lẳng giữa thung lũng, từ từ nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn ở bên phải.
"... Tại sao anh lại gọi tôi qua đây ngồi vậy?"
Sau khi ban nãy Thẩm Đông Ngôn lên tiếng gọi tên cô xong thì anh im lặng từ lúc đó đến giờ, thậm chí vừa rồi anh cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe cô và giám đốc nhà hát trò chuyện với nhau.
Lúc này khi anh nghe thấy câu hỏi của cô, anh mới nhướng mắt lên nhìn cô: "Đột ngột lắm sao?"
Cát Yên chớp mắt một cái, xoay nửa người lại: "Cũng không phải là đột ngột."
Chỉ là cô có chút bất ngờ thôi.
Dù sao thì tối nay cũng là tiệc của Kinh Ba nên cô tưởng rằng mình tùy tiện ngồi đại ở đâu cũng được.
“Cô đừng để tâm.” Thẩm Đông Ngôn dời ánh mắt qua chỗ khác, anh ngồi với tư thế thoải mái: “Lần trước ngồi thế nào thì lần này cũng ngồi như vậy thôi.”
“Ra vậy…” Cát Yên khẽ hất chiếc cằm nhỏ nhắn của mình lên, hàm ý là cô hiểu rồi.
Chỉ là nếu như còn có lần sau thì sao?
Lần sau cũng như vậy à?
Suy nghĩ của cô còn chưa kịp triển khai ra thì giám đốc nhà hát nhìn thấy mọi người đã ổn định chỗ ngồi xong thì đã lên tiếng trước: "Hôm nay mọi người cứ thoải mái gọi bia rượu tùy thích nhé, lúc nãy tổng giám đốc Thẩm cũng đã nói rồi, mọi chi phí đều sẽ do cậu ấy chi trả."
Ông ấy dừng lại một chút rồi cười lên nói: "Hôm nay mọi người cứ thả lỏng, gọi thoải thích, chơi hết mình nhé!"
Giám đốc nhà hát vừa nói xong câu này, bầu không khí của bữa tiệc ngay lập tức trở nên sôi động hẳn lên, mọi người đều nhân dịp này khen tổng giám đốc Thẩm thật là hào phóng.
Tâm trạng của Cát Yên cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí sôi động này, khi giám đốc nhà hát chuẩn bị phát biểu một loạt cảm nghĩ, cô cũng chỉ lắng nghe một cách qua loa rồi đưa mắt nhìn về phía Tưởng Phi, người từ nãy đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Từ lúc nãy ngồi xuống cho đến bây giờ, Tưởng Phi vẫn chưa lên tiếng lần nào, như thể cô ấy đã đắm chìm vào một thế giới khác trong điện thoại vậy.
Cát Yên chưa từng nhìn thấy Tưởng Phi tập trung đến như vậy bao giờ, cô tò mò hỏi cô ấy: "Cậu đang xem gì vậy? Sao tập trung thế?"
“Tớ đang lưu những bức ảnh đẹp của cậu nè.” Tưởng Phi không ngẩng đầu lên mà nói tiếp: “Lúc trước có phóng viên đến nhà hát phỏng vấn, lúc đó cậu còn đang ở trên sân khấu, chưa đến kịp nên họ đã xin phép rồi quay một đoạn video ngắn."
Nói đến đây, những ngón tay nhanh nhẹn của cô ấy nhấn vài cái lên màn hình: "Đây này, phần bình luận bên dưới video đều là những lời khen ngợi dành cho cậu đó."
Cát Yên vội vàng liếc nhìn qua rồi lại thấy cô ấy bấm thoát ra, sau đó nhấp vào một tài khoản Weibo, lưu lại rất nhiều ảnh, động tác của Tưởng Phi vô cùng điêu luyện, nhanh như tên bay.
Nhìn kỹ hơn, hầu hết những bức ảnh đó đều là hình chụp của một mình cô.
Cát Yên nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô khựng lại một chút: "Đây không phải là tài khoản chính thức sao?"
"Đúng rồi, tớ vừa xem video của cậu vừa lưu ảnh của cậu luôn, làm vậy thì hai thứ đều không bị bỏ lỡ."
Kinh Ba có tài khoản chính thức của riêng mình, đồng thời nhà hát cũng có nhiếp ảnh gia riêng, chuyên chụp ảnh sân khấu dùng để quảng cáo. Trước khi lưu diễn, ngoài việc quảng cáo hàng ngày ra, trên Weibo của nhà hát cũng sẽ định kỳ đăng một số đoạn diễn tập thường ngày.
Trong số đó thứ được khán giả yêu thích nhất chính là những bức ảnh được nhiếp ảnh gia chụp được khi các vũ công đang trong trạng thái tập trung biểu diễn trên sân khấu.
Một số vũ công ba lê được yêu thích sẽ được khán giả yêu cầu đăng thêm nhiều ảnh, để họ lưu lại dùng để lưu trữ hoặc giữ làm kỷ niệm.
Nghe đến đây, tay phải của Cát Yên thong thả vươn ra cầm lấy tách trà, vừa nhấp một ngụm trà thì suýt nữa cô bị sặc: "Cậu lưu ảnh của tớ như vậy..."
Trái với thái độ của Cát Yên, Tưởng Phi lại tỏ ra không bận tâm cho lắm: "Tớ đã nói từ lâu rồi cậu là thần tượng của tớ rồi mà, những bức ảnh của tài khoản chính thức đăng chính là để người ta xem, ảnh miễn phí như vậy không lưu cũng đáng tiếc."
Cô ấy khựng lại một chút, hình như vừa nghĩ tới gì đó, lập tức bổ sung: "Tớ không chỉ lưu ảnh lại thôi đâu, tớ còn muốn cài đặt thành ảnh của màn hình khóa!"
“Vậy thì lần sau cậu mở khóa điện thoại lên có lẽ sẽ làm tớ giật mình đó.” Mặc dù Cát Yên nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn để mặc cô ấy làm gì làm.
Cô đang nhẹ nhàng cầm tách trà trong tay, đang định nhấp thêm một ngụm trà thì bỗng cô cảm nhận được có một ánh nhìn không thể phớt lờ đang nhìn từ bên cạnh qua.
Cát Yên khẽ khựng lại một chút, sau đó cô nhìn sang bên phải: "... Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi như vậy?"
Trong một môi trường ồn ào như vậy, Thẩm Đông Ngôn lại không nói câu nào ngược lại càng khiến cho anh dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người theo một cách khó hiểu.
Đột nhiên, anh nhìn qua như vậy, hai mắt anh sâu lắng, ánh sáng phản chiếu từ ly rượu bên cạnh chiếu lên mặt anh làm cho làn da vốn trắng nõn của anh càng trở nên trong trẻo hơn.
Lúc nãy, cô đang bận trò chuyện với Tưởng Phi nên không biết Thẩm Đông Ngôn đã nhìn cô như vậy trong bao lâu và đã nghe được bao nhiêu.
Nghe cô hỏi vậy thì ánh mắt anh di chuyển từ mặt cô xuống tay cô.
Những đầu ngón tay thon dài, trắng nõn của cô đang vịn vào thành tách trà màu xanh lá đậm, trông giống như những hạt sen non, trắng đến lóa mắt, vừa được tách nhẹ ra khỏi vỏ vậy.
Thẩm Đông Ngôn thu lại ánh mắt của mình và trả lời ngắn gọn.
"Tách trà mà cô đang cầm là của tôi."
Ban đầu vừa nghe anh nói, Cát Yên vẫn chưa nhận ra nhưng lúc này khi nghe anh nói đến như vậy cô mới cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Rồi lại khẽ ngước đầu lên, trên bàn ăn trước mặt cô có một tách trà màu xanh lá nhạt khác đang yên vị trên đó.
Tách trà trên bàn đó mới là của cô.
Cát Yên rơi vào trạng thái trầm ngâm, nước trà trong tách giờ đổ bỏ cũng không được mà uống cũng không xong: "Tại sao lại..."
Thẩm Đông Ngôn tỏ ra không hề hấn gì: "Không sao."
"..."
Đây là vấn đề có sao hay không sao ư?
Cô lấy nhầm của anh mà anh lại không hề bận tâm.
Cát Yên khép hờ đôi mắt rồi nhìn xung quanh, cho đến khi cô nghĩ ra điều gì đó, cô đặt tách trà trong tay lên bàn.
Rồi bỗng nhiên cô lại nhẹ nhàng đẩy tách trà màu xanh lá nhạt của mình về phía anh.
Thẩm Đông Ngôn nhướng mày lên hỏi: "Như vậy là sao?"
“Chúng ta có qua có lại một chút.” Gương mặt của Cát Yên có chút nóng lên nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ lên tiếng đề nghị: “Tách trà này tôi vẫn chưa đụng qua, nếu anh không ngại thì uống tách trà này đi”
Vừa nói xong thì cô nhìn đi chỗ khác ngay, không dám nhìn anh thêm nữa.
Một giây, hai giây.
Rất lâu sau Thẩm Đông Ngôn vẫn không lên tiếng, có lẽ là đang im lặng nhìn cô.
Nhưng cuối cùng, Cát Yên vẫn nhận lại được câu trả lời từ anh.
Cô nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng.
Cát Yên ngẩn ngơ đưa mắt nhìn qua, vẻ mặt của Thẩm Đông Ngôn vẫn bình thường, anh cầm lấy tách trà của cô nói: "Được, tôi chấp nhận."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...