Đức Huy ngỏ ý muốn về thăm gia đình Hà Phương để xin phép chuyện kết hôn.
Ngay khi đề xuất, Hà Phương liền thẳng thừng từ chối.
Cô không muốn ép buộc cậu làm chuyện đó, nhưng Đức Huy khăng khăng rằng mình nhất định phải gặp mặt, nói chuyện với bố mẹ cô đàng hoàng, không được qua loa.
Người con gái khác được hỏi cưới như thế nào, cậu sẵn lòng làm tất cả mọi thứ như vậy.
Hà Phương nghe vậy cũng đành bó tay, không gì có thể lay chuyển được cậu một khi đã hạ quyết tâm.
Thế là tức tốc ngày hôm sau, Đức Huy lái xe đưa Hà Phương về thăm bố mẹ.
Trên đường đi, bỗng nhiên cậu hỏi:
"Liệu bố mẹ có đồng ý gả em cho anh không nhỉ?"
Cậu của thường ngày lanh lợi, miệng nói luyến thắng bao nhiêu thì hôm nay lại bối rối không biết phải đối diện với bố mẹ cô như thế nào.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, cô suýt bật cười nhưng vẫn cố gắng giữ hơi thở cho đến khi cơn cười ấy đi qua.
Ngày hôm trước cậu còn tự tin đầy mình, vậy mà mới chỉ trong chốc lát sự tự tin đó đã lặn mất tăm đâu rồi.
"Bố mẹ thì em không rõ.
Nhưng cô dâu thì chốt đơn rồi nhé!"
Nghe vậy, cậu mỉm cười đầy mãn nguyện, rồi hôn nhẹ lên tay cô.
Đoạn đường lái xe không quá dài, chỉ mất vài giờ đồng hồ nên Hà Phương tranh thủ chợp mắt một chút.
Đức Huy nhìn thấy hình ảnh cô đang ngủ say phản chiếu qua tấm gương, mái bóc xõa xuống ngang vai che đi một nữa gương mặt, dù vậy vẫn không giấu đi hết vẻ đẹp ấy.
Lòng cậu thấy nhẹ nhõm đến lạ kỳ.
Có lẽ trong mắt người khác cô đầy khuyết điểm nhưng trong mắt cậu, cô là tất cả, là những gì mà cậu tìm kiếm bấy lâu.
Cuối cùng hai người cũng về đến nhà, Hà Phương vừa bước xuống xe, mấy bà cô hàng xóm đã ngó lại nhìn như thể cô là một sinh vật lạ.
Đi cùng cô là một chàng trai cao to lịch lãm, điều đó càng kích thích thêm sự hiếu kỳ của họ.
Cô cũng chẳng buồn để ý, lịch sự chào hỏi rồi bước vào nhà.
Vừa thấy bóng hai người khuất đi, bà hàng xóm kia đã bô bô cái miệng:
"Thấy chưa.
Nó cặp kè đại gia đó.
Chứ nó làm gì có nhiều tiền như vậy."
Bà khác vội vàng lên tiếng:
"Đúng rồi.
Nó đẹp nhưng toàn đồ giả.
Chắc chỉ mấy thằng trẻ ranh ham của lạ, thích chơi qua đường, chán rồi cũng bỏ nhau mà thôi."
Từng lời nói được thốt ra, cô nghe không sót một chữ nào.
Đức Huy cũng vậy, cậu định quay lại nói chuyện để làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng Hà Phương liền kéo tay cậu tiến về phía trước, lắc đầu ra hiệu.
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ.
Cô đã quá quen với những điều người ta đồn thổi về mình.
Suy cho cùng, chẳng ai có thể sống mà làm vừa lòng tất cả mọi người.
Dù có bực bội trong lòng nhưng cô cũng đành bỏ ngoài tai, mặc kệ họ có nói gì.
Kể từ khi Hà Phương comeout (công khai) với gia đình, ít nhiều cũng đã gây xáo trộn đến cuộc sống của bố mẹ ở vùng thôn quê vốn dĩ yên bình này.
Hàng xóm thì bàn tán ra vào, một số người hiểu chuyện thì không sao.
Có những người ngày trước vui vẻ chào hỏi nhưng giờ đây hễ gặp mặt gia đình cô thì lại làm thinh như không thấy gì, thậm chí có người còn chửi bới bố mẹ cô khi đã sinh ra đứa con như vậy, làm ô uế thanh danh của ngôi làng này.
Đôi khi cô thấy thật nực cười, cô sống như thế nào, liệu có ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác.
Dù đã chọn sống xa gia đình, nhưng cô cũng không thể nào ngăn nổi những chuyện không hay ập đến gây tổn thương cho mọi người.
Biết tin con gái về thăm, bố mẹ cô vui mừng khôn xiết.
Hơn nữa, cô không chỉ về một mình mà còn có Đức Huy theo cùng.
Không còn gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy con gái có một người bạn trai tốt như vậy.
Sáng nay, mẹ cô đã dậy thật sớm đi chợ, chuẩn bị mâm cơm đầy ắp món ăn ngon, chỉ chờ hai con về.
Bữa ăn kết thúc, mọi người quây quần ở phòng khách nói chuyện rôm rả, sự ấm cúng của gia đình xua tan đi bao mệt mỏi trong lòng.
Giữa bầu không khí vui vẻ ấy, Đức Huy bỗng nhiên đứng phắt dậy khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Hít một hơi thật sâu, cậu xin phép có chuyện quan trọng muốn thưa với cả nhà.
Bố mẹ cô đón ông bà ngoại sang chơi, vì cũng đã lâu rồi hai người chưa gặp cháu gái.
Bố Hà Phương thấy cậu có vẻ lúng túng, liền vỗ về an ủi:
"Cháu không phải ngại, có gì cần giúp đỡ cứ nói.
Cả nhà sẵn lòng giúp cháu."
Cậu đưa mắt nhìn về phía bác trai như muốn nói thay lời cảm ơn, sau đó từ từ phát biểu, trông cậu nghiêm túc đến lạ thường.
"Cháu muốn xin phép hai bác cho cháu hỏi cưới Hà Phương ạ."
Sau khi câu nói ấy cất lên, cả nhà vẫn ngồi im lặng, cảm giác như có một luồng điện nào đó xoẹt ngang qua, làm tê liệt mọi thứ.
Mẹ Hà Phương không giấu nổi niềm hạnh phúc, mắt tròn xoe ngạc nhiên, bố cô vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh với gương mặt không chút biểu lộ, cậu em trai phấn khích nhảy cẩng lên trong niềm vui sướng.
Ông bà cũng vậy, hai người nhìn nhau và mỉm cười.
Hà Phương nhìn thấy hết mọi cung bậc cảm xúc vui buồn lẫn lộn của mọi người trong gia đình, cô thầm biết ơn vì điều đó.
Đột nhiên, bố cô lên tiếng, phá tan đi bầu không khí hỗn loạn.
"Cháu đã nói chuyện với bố mẹ chưa?"
Nghe vậy, gương mặt cậu thoáng buồn, ánh mắt trĩu xuống, cảm giác có chút nặng nề, sự thật như thế nào thì ai cũng ngầm đoán ra rồi.
Nhưng Đức Huy vẫn không hề giấu diếm, cậu thẳng thắn bộc bạch những tâm sự trong lòng.
"Bố mẹ cháu đã biết chuyện của hai đứa từ lâu.
Và họ phản đối mối quan hệ này.
Hiện tại, cháu đã chuyển ra khỏi nhà bố mẹ và đang sống cùng Hà Phương.
Cháu biết rằng, đây là một thiệt thòi rất lớn cho cô ấy nếu cuộc hôn nhân này không có sự chấp thuận từ cả hai bên gia đình.
Nhưng.."
Cậu vẫn chưa nói dứt lời thì Hà Phương đã nóng lòng, không kiềm chế được cảm xúc mà thanh minh giúp cậu.
"Anh ấy đã làm mọi thứ có thể, lỗi là ở con.
Vì con không thể cho anh ấy một gia đình trọn vẹn, vì con khác biệt so với những cô gái khác.
Con đã nói anh ấy không cần phải tổ chức hôn lễ, chỉ cần sống cùng với nhau.
Nhưng anh ấy vẫn nhất quyết muốn về quê xin phép bố mẹ."
Cô nói trong xúc động.
"Anh ấy không muốn mọi thứ là tạm bợ."
Nói đến đây, nước mắt mẹ cô đã lưng tròng, bà tiến lại gần ôm chầm lấy cậu.
Rồi tự nhiên cứ thế mà òa khóc, khẽ nói vào tai cậu "Cảm ơn con".
Cậu cảm nhận được tình yêu của bà dành cho Hà Phương lớn đến nhường nào.
Sự ấm áp, sự thấu hiểu của những thành viên trong gia đình khiến cậu xúc động.
Người quan trọng nhất vẫn là bố.
Sâu trong thâm tâm, ông luôn lo lắng cho Hà Phương, sợ một mai khi về già ai sẽ chăm sóc cho con gái, nó sẽ lẻ loi cô đơn một mình sao.
Và giờ đây, khi có một người con trai sẵn lòng cưới con gái làm vợ, vậy thì còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa, nhưng ông vẫn một mực giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị ấy đến cùng.
"Cháu có biết hai đứa sẽ đối mặt với rất nhiều thử thách, áp lực từ mọi người không? Hôn nhân không phải là điểm dừng chân cuối cùng của tình yêu.
Và con gái bác thì chẳng thể nào cho cháu một cái kết thúc trọn vẹn.
Cháu vẫn muốn lấy nó chứ?"
Cậu không chần chứ mà nắm chặt lấy tay cô, như một lời tuyên bố chắc nịch đến tất cả mọi người.
"Cháu sẽ không bao giờ hối hận."
Thật ra ông đã ngầm đồng ý từ lâu, thậm chí hơn cả niềm vui mừng mà ông đã mong đợi bấy lâu.
Ông chỉ muốn biết liệu hai đứa đã cân nhắc về những chuyện tương lai hay chưa, nhưng khi nhìn thấy thái độ cũng như sự tự tin trong chính lời nói của Đức Huy, ông không còn chút băn khoăn nào trong lòng nữa.
"Nếu cậu giữ đúng lời hứa, tôi đồng ý gả con gái cho cậu."
Đức Huy không tin vào những gì mình nghe thấy, cảm giác như hạnh phúc gõ đến tận trước cửa, và khi cậu mở cánh cửa ấy ra, niềm hạnh phúc to lớn đến nổi thổi tung cậu bay ra ngoài.
Cậu chạy đến ôm chầm lấy bố cô, ông giật mình, cảm giác có chút lạ lùng sau đó ông đưa tay lên vỗ vào vai cậu.
Như muốn nói rằng ông tin cậu sẽ chăm sóc tốt cho con gái của mình.
Buổi tối hôm đó, mẹ cô gọi Đức Huy ra ngoài nói chuyện, bà muốn xin số điện thoại của mẹ cậu.
Cậu do dự và đắn đo vì sợ rằng bố mẹ sẽ nói những điều không hay.
Nhìn thấy sự bất an hiện rõ trên gương mặt cậu, bà nắm lấy tay rồi an ủi "Bác chỉ muốn gửi lời hỏi thăm đến bố mẹ cháu".
Mọi người vẫn tụ tập dưới nhà hàn huyên nói chuyện, thấy mẹ bỗng đi lên phòng, Hà Phương lén đi theo.
Cửa không đóng, cô đứng nhìn bên ngoài thấy mẹ đang gọi điện cho ai đó, cô định quay đầu bước đi thì bỗng nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, cô vội ngoảnh lại rón rén đứng nép sau bức tường.
"Đây có phải là số điện thoại của mẹ Đức Huy không ạ? Tôi là mẹ của Hà Phương."
Mẹ cậu khá bất ngờ khi nhận được một cuộc gọi trực tiếp như vậy, bà vẫn lịch sự trả lời, dù trong lòng bà hiện tại cũng rất rối bời.
"Đức Huy đã đến xin phép gia đình chúng tôi hỏi cưới Hà Phương.
Tôi không rõ ông bà đã biết chuyện chưa nhưng tôi có chuyện muốn nói."
Vẻ mặt mẹ Đức Huy lập tức thay đổi, bàng hoàng xen lẫn chút hoảng hốt, không nghĩ rằng con trai lại đi đến bước đến này.
Bà lặng im không nói gì.
"Quả thực rất khó khăn để gia đình anh chị có thể chấp nhận Hà Phương như một người con dâu.
Chúng tôi không mong đợi rằng cuộc gọi điện này sẽ khiến anh chị rủ lòng thương xót con gái mình.
Là một người mẹ, tôi cũng như chị, chúng ta luôn mong con cái có được một hạnh phúc trọn vẹn như bao người.
Đối với người khác, Hà Phương có thể khác biệt nhưng với vợ chồng chúng tôi, đó là món quà quý báu mà ông trời đã ban tặng, dù có như thế nào chúng tôi vẫn luôn yêu thương cháu.
Mong anh chị hiểu và cho hai đứa cơ hội."
Hà Phương đứng bên ngoài nghe thấy toàn bộ câu chuyện, nội tâm cô đang giằng xé, dường như những gánh nặng trên vai cô đã được trút hết sang cho bố mẹ.
Giờ đây, mẹ phải cúi mình để cầu xin gia đình người ta chấp nhận con gái của mình.
Thật đáng thương làm sao! Chẳng có buổi lễ gặp mặt giữa hai gia đình, cũng chẳng có những nghi lễ truyền thống trong ngày cưới, điều đó khiến mẹ cô cảm thấy tủi thân.
Bà ngồi xuống, mặt hướng vào trong, khẽ đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đã trào bao lần.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trước mắt, cô không dám chạy đến ôm mẹ, cô sợ mình sẽ bật khóc, điều đó chỉ khiến mẹ thêm buồn.
Cô vội chạy vào trong nhà vệ sinh, đứng trước gương và nhìn lại chính mình "Mày có quá ích kỉ không?".
Hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cô rửa mặt sau đó bước ra ngoài như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nói là kết hôn cũng không đúng, vì như những cặp đôi bình thường khác, mọi người sẽ đến chính quyền địa phương để đăng ký kết hôn.
Nhưng hai người lại không thể, vì pháp luật vẫn chưa công nhận quyền cho người chuyển giới được kết hôn.
Vì vậy, dù có một buổi lễ kết hôn sang trọng hay đầy đủ các nghi lễ truyền thống, mọi thứ cũng đã không còn là vấn đề quan trọng.
Cô chỉ muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ ấm cúng, có sự hiện diện của gia đình và bạn bè thân thiết.
Hôn lễ dự kiến được tổ chức vào tháng 10, cũng chỉ còn vỏn vẹn một tháng để chuẩn bị.
Thật ra cũng không có gì để lo lắng, nhà trọ cô cũng đã sắm đầy đủ đồ đạc, giờ chỉ mua thêm một cái tủ quần áo to hơn để chứa thêm đồ của Đức Huy.
Chăn ga gối đệm cũng cần thay mới, mua thêm chút đồ lặt vặt nữa.
Trước đó, Đức Huy đã bàn với cô rằng cậu sẽ mua một ngôi nhà mới đứng tên sở hữu của cả hai, nơi sẽ là tổ ấm riêng của hai người sau khi kết hôn, nhưng cô đã từ chối ngay lập tức.
Dù bất kể cậu muốn làm điều gì, cô cũng chỉ càu nhàu vài câu rồi thôi, nhưng khi cậu đề xuất mua nhà, cô đã khá giận dữ.
Không biết vì quá nhạy cảm hay vì cảm xúc nhất thời chợt ùa đến, tâm can cô hét lên trong sự tuyệt vọng đến mức bản thân cũng không thể nào hiểu nổi.
Một ngôi nhà, tổ ấm riêng của hai người, cô ao ước chứ.
Nhưng sẽ ra sao nếu cô đồng ý.
Mọi người sẽ bảo cô là kẻ đào mỏ, ham tiền.
Đúng là cô chẳng hề quan tâm đến những lời dèm pha ấy, nhưng ít nhất cô muốn giữ lại cho mình một niềm kiêu hãnh cuối cùng.
Sau khi bàn bạc về địa điểm tổ chức hôn lễ, hai người quyết định sẽ tiến hành trước ở quê Hà Phương để thuận tiện cho ông bà đi lại, vì ông bà cũng đã lớn tuổi.
Sau đó sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ trên Hà Nội mời bạn bè tham dự.
Ngày cưới cũng đã cận kề, gia đình Hà Phương ở quê không làm rạp cưới hay mở tiệc linh đình như những gia đình khác.
Mọi người cũng chỉ chuẩn bị một vài mâm cỗ mời anh em họ hàng.
Chủ yếu là để hai con ra mắt với mọi người trong dòng họ, rồi thắp nén hương lên bàn thờ tổ tiên bày tỏ lòng thành kính.
Hiện tại, cả Đức Huy và Hà Phương vẫn đang ở ngoài Hà Nội, trang hoàng lại nhà cửa, công việc cũng bận rộn nên gần sát ngày mới có thể về quê.
Đức Huy chở Hà Phương đến tiệm ảnh cưới để thử váy và chụp ảnh.
Ngày hôm đó, trong lòng cô xốn xang rộn ràng đến lạ kỳ.
Có lẽ ước mơ nhỏ bé được một lần mặc váy cưới trong đời cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Sau khi lựa váy xong, cô bắt đầu đi trang điểm và làm tóc.
Đức Huy thì được các bạn nhân viên tư vấn lựa chọn vest.
Thật không ngoa khi nói rằng cậu có một con mắt thẩm mỹ hơn người.
Đơn giản, tinh tế và đầy lịch lãm.
Thật sự không thể lột tả hết được sự đẹp trai ấy khi cậu khoác trên mình bộ vest màu đen, chiếc áo sơ mi trắng lấp ló bên trong cùng mái tóc vuốt ngược về sau.
Hà Phương vẫn đang thử đồ bên trong, chiếc váy thật đẹp khi để lộ ra phần xương quai xanh, một trong những điểm quyến rũ của cô, bởi cô có một cấu trúc xương khá nhỏ cùng chiều cao vượt trội, mái tóc được búi cao cùng chiếc khăn voan trắng cài trên đầu phủ xuống bờ vai trắng ngần.
Vẻ đẹp thuần khiết ấy khiến nhân viên tiệm ảnh cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Đứng trước tấm gương rộng lớn ấy, cô nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu một cách rõ nét nhất.
Xoay người về phía sau, mắt chữ A mồm chữ O, cảm giác như cái gì đó không thật.
Niềm vui sướng ấy ánh lên rạng ngời trong đôi mắt cô "Đây có phải chình là mình không?" cô tự hỏi bản thân.
Giây phút hồi hộp ấy cũng đến, khi tấm màn được kéo ra.
Đức Huy ngơ ngác đứng nhìn cô dâu đắm đuối, biểu cảm hơi lố này của cậu khiến những người xung quanh phì cười.
Dẫu biết thường ngày cô vẫn xinh đẹp, nhưng khi khoác trên mình bộ váy cưới ấy, cô thực sự rất xinh đẹp và lộng lẫy.
Và rồi cậu đưa tay lên lau đi giọt nước mắt bỗng rơi từ khi nào không hay.
Niềm hạnh phúc và sự xúc động đan xen vào nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...