Xin Hãy Chăm Sóc Em Thật Tốt - Jinkasa

Khi cô dùng động tác che miệng, hắn liền biết cô muốn kéo dài thời gian nên hắn cũng mạnh tay với cô hơn trước. Chỉ bằng một tay, hắn chế trụ đôi tay nhỏ nhắn của Song Yến lên trên đầu và bắt đầu bữa tiệc yêu thích của mình. Mất đi khả năng chống trả, cô hiện đang bất lực mà nhìn hắn giày vò mình. Dùng chân đá hắn cũng khó nên cô cố gập chân mình thành một góc vuông, nhưng mau chóng bị hắn đè xuống.

Trong lúc cắm đầu vào vật lộn theo nghĩa đen, cô nghe được rất nhiều tiếng động ồn ào cách phòng ngủ không xa. Vì hướng mà cô nhìn là hướng về phía cửa nên không bao lâu sau Song Yến thấy được một bóng người đen lấp ló, khi hình bóng dần rõ ràng thì cô cực kỳ ngạc nhiên. Đó là Bắc Hải, tên ấy đang đứng tựa lưng vào tường và cười. Dù biết cô nhìn thấy mình, nhưng hắn không định nhúng tay vào giúp cô.

Biết Bắc Hải tới đón, nhưng không cho cô dựa dẫm vào mình để thoát thân. Song Yến có hơi tức, theo bản năng mà dùng đầu của mình đập mạnh vào Nam Dương. Âm thanh của hai hộp sọ không lớn, nhưng cũng đủ khiến hai người đau đến choáng váng mặt mày. Thừa dịp này, cô  rút được tay phải ra và luồn xuống dưới hông lôi ra con dao mà Bắc Hải cho.

Con dao sắc bén đâm thẳng vào yết hầu của tên khốn Nam Dương, sau khi bị chọt vào yếu điểm thì hắn cũng điên luôn. Hai bàn tay hắn túm chặt lấy cổ cô mà dùng sức, Song Yến nắm bên dưới bị một búng máu tưới vào mặt, vào váy nên không làm gì được. Tuy nhiên, vì mất máu quá nhanh, tên tởm lợm dám sờ soạng cô đã gục. Cô bây giờ mới đẩy tên đang nằm trên người xuống giường rồi ngồi thẳng lên, miệng ho khù khụ.


- Xong rồi sao, lâu thật đấy! Nhưng mà em làm rất tốt, rất khá, cần được tuyên dương.

Bắc Hải vỗ tay, đến gần rồi lấy tay nhấc làn váy màu vàng còn sạch sẽ lên lau mặt cho cô. Nhìn cái người vừa nãy còn lạnh lùng xem cô tự lực cánh sinh, thế mà giờ lại làm ra hành động quan tâm này. Nhưng nếu hắn dùng khăn sạch lau cho cô thì Song Yến ít ra còn nguôi giận, đằng này lại dùng váy của cô thì chỉ có nổi quạu.

- Hahaha, được rồi. Chúng ta cần mau chóng thoát khỏi đây trước khi bị bắt, đám người kia sắp đuổi tới nơi rồi.

Cô nghe thế thì ngồi dậy, mặc dù rất muốn đi rửa mặt nhưng khi định vào nhà vệ sinh thì hắn không cho.

- Không còn thời gian, đi mau thôi. Em trông rất đẹp dưới con mắt của anh, nên không cần phải rửa đâu.


Nghe bên ngoài thì ngọt ngào, tình cảm nhưng cô thì cảm thấy mình giống như trẻ nhỏ được người lớn hống cho hết khóc ấy. Để qua vụ không đáng nói này một bên, cả hai vội vàng ra khỏi phòng. Cô nhìn bãi chiến trường mà hắn để lại trước cửa mà rợn cả tóc gáy, gương mặt sợ hãi trợn trừng mắt khi chết đó của hai người vệ sĩ cứ như nhắc cô về kiếp trước hãi hùng của mình.

Chạy dọc hành lang tầng năm không tới một phút, tiếng chân của những kẻ muốn bắt hai người như giặc từ phía sau lưng vang lên. Bọn chúng giơ súng nả đạn như mưa về đôi nam nữ đang chạy trốn, khung cảnh ấy chả khác nào những thước phim hành động chỉ có trên phim ảnh.

Tình hình cả hai không hề an toàn, đạn không có mắt dĩ nhiên sẽ bắn trúng người. Tiếng súng đùng đoàng vang vọng khắp cầu thang bộ, một số còn suýt bắn vô người. Cô cho dù có vứt đi đôi guốc cao gót vướng víu, nhưng thể lực có hạn nên khi chạy tới tầng hai thì bị rớt lại đằng sau. Song Yến nhìn đám người mặc đồ đen dày đặc phía trên cầu thang cách mình có một khúc, nỗi tuyệt vọng dâng lên làm cô không khỏi cảm thấy như lần chết trước.

Bắc Hải biết khả năng của cô tới đâu nên sớm chạy thật nhanh xuống tầng một để chờ cô chạy qua, sau đó bắn chết mấy tên vệ sĩ để câu giờ cho cô chạy xuống tầng trệt. Đám vệ sĩ do chạy quá gấp rút, khi bị bắn những thành viên đi đầu liền theo quán tính vấp ngã rồi ngã lăn xuống cầu thang. Sau khi hướng sự tức giận của phần lớn đám người về phía mình, Bắc Hải dẫn họ chạy quanh tầng một tới khi bản thân đều bị chặn đứng cả hai hướng đi.


Tầng một vây quanh sảnh chính như một cái giếng trời, vì vậy khi bị vây thì Bắc Hải chỉ còn cách nhảy tự do từ trên này xuống. Nhưng hắn tất nhiên không chọn bừa một nơi để nhảy đâu, dù chỉ có một tầng thì khả năng xảy ra thương tích vẫn cao.

Nắm lấy lan can làm điểm tựa để nhảy, khi ở trong không trung hắn giơ tay nắm lấy cái đèn chùm to bự treo ở giữa. Khổ sở cầm vững cái trụ đèn, hắn dùng hết lực kéo cái đèn cho nó sụp xuống. Sau khi xác định khoảng cách mình với mặt đất không còn nguy hiểm nữa, Bắc Hải vội tìm một cái bàn nhảy lên đó trước khi cái đèn chùm to bự thật sự rơi lên đầu mình.

Quá trình thực hiện hành động đầy mạo hiểm này, đám vệ sĩ nghĩ tên điên đang đu đưa trong không trung kia sẽ chết vì bị cái đèn nó đè nên không nổ súng. Kết quả khác xa bọn họ nghĩ nên cả đám cuống cuồng chạy xuống tầng trệt như đê vỡ để đi bắt kẻ xâm nhập bất hợp pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận