Trước khi vào sảnh đấu giá, những người tham dự sẽ được phát cho một cái mặt nạ để giấu danh tính. Đeo xong xuôi, Bắc Hải cầm chiếc vali trên tay đi tìm chỗ ngồi của mình.
Căn phòng ngầm này rất rộng cũng rất tối, ánh sáng phát ra duy nhất là từ trên bục trình diễn của những mỹ nhân. Những hàng ghế dài từ trên cao đổ xuống, khiến người nhìn như đi vào hố sau, tạo cảm giác hồi hộp cho khách tiến vào. Bắc Hải chọn ghế ở gần lối ra ngồi xuống, anh không muốn mình mất quá nhiều thời gian để thoát ra ngoài.
Chỗ ngồi của những vị khách mất khoảng mười phút để ổn định, người chủ trì cuộc đấu giá nghe được chỉ thị liền cầm chiếc búa gỗ gõ ba lần thu hút sự chú ý của khán giả.
Anh lúc này mặt cúi gằm không thèm để tâm xem phía trước đang diễn ra chuyện gì, bởi bản thân sẽ nhanh chóng rời đi. Tiếng chào giá của nữ chủ trì bắt đầu vang lên, mọi người xung quanh dần dần hòa mình vào không khí nghiêm túc của cuộc chơi.
Kéo tay áo phải lên, anh nhìn vị trí đang nhấp nháy trên màn hinh đồng hồ kia. Đang trong lúc căng thẳng nhất của cuộc đấu giá, anh nhấc chiếc vali chứa đầy tiền lên đùi và mở nó ra.
Phạm Tú Quân từ khi ngồi xuống cũng không tập trung vào trò chơi, anh đang quan sát xem cậu sát thủ này sẽ làm điều gì. Bắt gặp một nhân vật bí ẩn tại đây cũng là điều mới lạ đối với anh, trước đây mặc dù từng làm việc với nhau nhưng cả hai chỉ được gặp mặt đúng một lần sau khi yêu cầu ám sát đã được thực hiện xong.
Lúc gặp, anh đã rất bất ngờ vì người đứng trước mặt mình trông rất trẻ, nhưng cũng thật ấn tượng với cách thức ám sát dứt khoát của Bắc Hải nên ấn tượng khi đó không thể biến mất nổi. Mình phải làm bạn được với người này, đó là suy nghĩ ngày đó của anh. Thế nên trong vài ngày tiếp theo, Phạm Tú Quân đã nhờ tổ chức gửi một lời mời ăn tối cho anh nhưng bị từ chối. Bây giờ khi gặp lại, cậu trai trẻ lúc này đã trưởng thành hơn một chút, âm trầm hơn trước kia.
- Khi tôi kêu quăng, nhớ quăng thật cao cho tôi.
Bắc Hải cầm lấy vài cọc tiền đưa cho Phạm Tú Quân cầm, còn mình cũng cầm vài cọc sau đó xé tờ giấy nhỏ quấn ở một cọc tiền.
- Quăng!
Khi nghe anh hét lên, Pham Tú Quân vội vàng làm theo, vứt ba bốn cọc tiền bay lên không trung. Mọi người xung quanh giật mình vì hành động bất ngờ kia, nhưng khi có người nhận ra đó là tiền, rất nhiều tiền đang vương vãi thì bắt đầu rục rịch. Mặc dù họ thuộc tầng lớp giàu có từ trung bình trở lên, nhưng không có nghĩa là họ không tham những đồng tiền này. Có người vẫn bình tĩnh nhìn những người đang điên cuồng cướp lấy tiền, có người thì đánh nhau, chửi như mấy bà bán cá ngoài chợ.
Thừa dịp hỗn loạn ấy, Bắc Hải trèo lên thành ghế đi một cách thong dong ra khỏi đám người điên cuồng nhặt tiền kia. Đáp xuống mặt đất, anh túm lấy một tên nhà giàu đang ngồi co chân mình trên ghế để tránh mấy người đang lần mò bên dưới chỗ ngồi. Trấn lột từ hắn được một chiếc điện thoại, anh nhấn một dãy số rồi chờ bên kia nhấc máy. Đây là số của cảnh sát đặc nhiệm phòng chống tội phạm buôn lậu, chỉ cần nói địa điểm là họ sẽ điều động đến vị trí đã được thông báo. Số điện thoại của họ là tuyệt mật nên, người gọi đến đều sẽ có mục đích riêng và tất nhiên đều có lợi cho cảnh sát bọn họ.
Trong lúc này ở đằng sau sân khấu hoành tráng diễn ra buổi đấu giá mỹ nhân, là một căn phòng ẩn đang được hai cá nhân chiếm dụng. Họ là hai vị bị Bắc Hải nghe lén lấy thông tin lần trước, cả hai chỉ vừa chào hỏi nhau mấy câu thì được thuộc hạ báo cáo có chuyện không như dự định diễn ra. Nhưng họ vẫn ngồi yên vì nghĩ chắc là phá đám cuộc đấu giá trái phép bên ngoài thôi, chỉ kêu một lượng lớn vệ sĩ bên mình đi bắt cái gã đã gây ra vụ hỗn loạn bên ngoài.
- Đám cảnh sát giờ cũng dám giở trò phết nhỉ? Cứ nghĩ bọn đó không dám lẻn đến đây để phá cuộc đấu giá thường được diễn ra ở đây, ai ngờ bây giờ lại có gan.
Người đàn ông có mái tóc bạc trắng đan tay vào nhau nhìn người đàn ông có ria mép, hai người mỉm cười với nhau sau đó nhanh chóng thay đổi nét mặt. Cuộc mua bán vũ khí này chính thức bắt đầu, hai bên nhìn nhau như đối thủ một mất một còn đưa ra những đề nghị khó nuốt của mình cho đối phương.
Bắc Hải bây giờ đã ra khỏi tầng ngầm, anh trên đường đã bắn chết vài tên bảo an ngáng đường mình khiến sảnh chính trở nên hỗn loạn chẳng khác gì tầng ngầm. Chiếm được thang máy, anh bấm lên tầng hai để lấy đồ của mình rồi mới đi lên tầng năm và đó cũng là vị trí của Song Yến đang hiển thị trên đồng hồ. Trước khi ra khỏi thang máy, anh đã bắn vỡ các nút bấm ngăn cho bọn vệ sĩ của nhóm buôn vũ khí đuổi kịp.
- Đến lúc đón em rồi, chú chim bé nhỏ.
Anh đeo chiếc ba lô chứa bộ đồ dính máu trên vai, đá cửa cầu thang thoát hiểm mà đi đón cô. Song Yến cũng đang trong tình huống rất khó nhằn, cô đang cố vật lộn với nó đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...