Xin Đừng Quên


Trong thoáng chốc má tôi nóng bừng, cái chân muốn đá Tô Du xuống khỏi giường.

Tô Du nhẹ nhàng tránh được, thì thầm vào tai tôi:– Chính hôm nay cô đã nói cô muốn ta.

Ta đã nghe theo tự đưa mình đến cửa, chẳng lẽ cô muốn đổi ý, trả lại hàng?Anh giỏi lắm! Tôi chợt nhận ra một điều, xét trên nhiều phương diện, tôi mãi mãi không phải là đối thủ của tên đó!Sau đêm ấy, Tô Du không gấp gáp chữa bệnh cho Khinh Ninh nữa mà rảnh rỗi “theo” tôi.Một ngày nọ, tôi buồn chán đang định chuẩn bị ra ngoài đi dạo thì bị Yến Thanh ngăn lại ở cổng.Mấy ngày nay tôi đều không gặp ông ta, hằng ngày Yến Thanh đều bận rộn việc nghiên cứu thuốc trong hiệu thuốc, kiểm tra tình hình bệnh của Khinh Ninh, gần như không có thời gian rảnh rỗi.– Nghe Thái tử nói nương nương đồng ý bệnh nhân của tôi, vì sao vậy?Lời nói của Yến Thanh làm tôi sững sờ, không ngờ ông ta lại hỏi vấn đề đề, tôi bật cười:– Danh y đã nói, ta chắc chắn sẽ giúp đỡ người bệnh.

Ta vẫn có câu này, vì tri kỉ này của ông bèn hi sinh một lần vậy.Ông ta nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói:– Vậy mời Thái tử phi nương nương tối nay cho máu được chứ?Tôi đồng ý rồi đi một mạch ra khỏi phủ Thái tử.Tôi đến lầu Hương Mãn.


Ông già vẫn chưa về.

Hôm nay đường phố khá yên bình, không có gì vui để xem.Trời gần tối, tôi đến một quán trọ nhỏ uống rượu.

Vẫn gọi hai bầu rượu và mang cái bầu rượu chưa uống về.Bà chủ nhìn tôi một lúc lâu, chợt mỉm cười và nói:– Nghĩ kĩ rồi à?– Người không có ở đây, rượu đành phải mang đi.


– Tôi trả lời.– Không có thì làm sao, mang đi thế nào? – Bà chủ hỏi.Tôi không đáp, trả tiền rượu rồi rời đi.

Nếu tôi đoán không sai, tối nay Yến Thanh sẽ thực hiện.Tôi tìm Yến Thanh lúc Hương nhi đã say giấc nồng.

Tôi không nói với em ấy tối nay mình sẽ ra ngoài vì sợ em ấy cằn nhằn.Nào ngờ tôi gặp Tô Du ở ngoài cửa.

Chẳng biết chàng đã đứng đây bao lâu, bây giờ đã là cuối thu mà chàng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, khuôn mặt tái nhợt.Thấy tôi đi ra, chàng mỉm cười hỏi tôi có thời gian ngồi cùng chàng không.Tôi biết Yến Thanh sẽ chờ tôi bèn đồng ý.Tô Du không nói chuyện, chỉ ngồi với tôi trên bậc thềm đá trước cửa.

Tôi nghĩ uống rượu dưới ánh trăng là thứ có thể thay đổi bầu không khí, thế là về phòng lấy rượu ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận