Xin Đừng Quên


Tô Du không hay uống rượu, trước khi ăn cơm phải mời người khác trước rồi mới ăn.

Tối nay không hỏi tên loại rượu, nhận rượu từ tay tôi rồi rót một ly.Tôi không uống rượu, chỉ nhìn chàng uống.

Bình rượu nhanh chóng vơi đi một nửa, Tô Du bỗng nhiên hỏi tôi:– Sao không uống cùng?Tôi không đáp, không nhìn Tô Du nữa mà ngước lên ngắm trăng.

Cho đến khi Tô Du uống hết bình rượu mới trả lời:– Tô Du à, anh có biết không, bình rượu này tôi vẫn luôn để dành cho anh, kể từ khi tôi đến đây.Tôi không quan sát vẻ mặt của Tô Du, nói nhanh như những hạt đỗ lăn tròn trên đất:– Tôi luôn nghĩ, bao giờ anh thích tôi tôi sẽ đưa bình rượu này cho anh uống.


Có điều, đến bây giờ tôi mới nhận ra đó là điều không thể.Giọng tôi bắt đầu nghẹn ngào.– Anh biết không, ban đầu tôi đều đếm từng ngày đã trôi qua, đếm đến khi nào trong mắt anh có tôi.

Sau đó tôi quyết định không đếm nữa, thời gian một ngày ngắn quá, tôi nghĩ đếm năm sẽ tốt hơn.

Cuối cùng bây giờ tôi không muốn đếm nữa.

Tô Du, tôi mệt lắm rồi, tạm biệt!Tôi đứng dậy, giả vờ nói lời tạm biệt với Tô Du:– Thái tử điện hạ, tôi phải đến chỗ Yến Thanh rồi, tạm biệt nhé!Tôi vẫy tay với Tô Du, nhanh chóng sải bước về phía trước.


Tô Du đứng phắt dậy, ôm lấy tôi từ đằng sau.Những giọt nước mắt bỗng chốc trào khỏi bờ mi không kiểm soát nổi, tôi quay lại ôm chầm Tô Du, sau đó đẩy chàng ra và bước đi thật nhanh.Tô Du không đuổi theo.Yến Thanh chờ tôi ngoài cửa nhưng ông ta không đưa tôi vào phòng mà rẽ vào một rừng cây nhỏ.Tôi không hề biết trong rừng cây nhỏ của phủ Thái tử sẽ có phong cảnh đặc biệt thế này.

Xuyên qua cánh rừng rậm rạp xuất hiện một mảnh đất trống hình tròn với một hồ xây bằng đá cẩm thạch ở giữa.

Đáy hồ đầy chất lỏng màu đen.

Yến Thanh dặn tôi đừng để ngã, nếu không sẽ mất mạng.Yến Thanh rạch cổ tay tôi bằng một con dao găm, máu chầm chậm chảy dọc theo bức tường màu đỏ vào trong hồ.Chất lỏng màu đen trong hồ như có sự sống vậy, nôn nóng trườn lên bờ tường cuốn máu xuống.Chất lỏng màu đen liên tục nhảy lên làm tôi hơi choáng váng, người lảo đảo.

Yến Thanh nắm chặt tay tôi, nói khẽ:– Đừng dịch chuyển, hồ thuốc này có linh hồn, rơi xuống rồi cả người cô sẽ thành thuốc, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu nổi đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận