Xin Đừng Quên


Tôi và ông già vẫn ngồi ở quán rượu trong con ngõ nhỏ, tôi vẫn goi hai bầu rượu và một đĩa thịt như thường lệ.Hôm nay ông già vẫn lải nhải chuyện đông tây, kể cho tôi nghe rất nhiều rất nhiều chuyện, tôi cũng chăm chú nghe từng chuyện một.Khi thịt trong đĩa sắp hết, ông già bỗng nhiên nhấc bầu rượu lên rót vào chén, cười nói với tôi:– Nhóc con, sau này ta sẽ đưa cháu về quê ta sống cùng nhau nhé?Tôi bật cười, hỏi lạ:– Ở đó có gì tốt ạ?– Non xanh, nước biếc.

– Ông già đáp.– Hay quá! – Tôi thốt lên.Ông già lắc bầu rượu, nhìn tôi:– Cháu có tiếc Thái tử không?– Không buông bỏ được thì không phải là cháu.

Ông già, chỉ có hai người chúng ta thôi sao?Ông già lắc đầu:– Không, còn có sư đệ của ta nữa.– Ông còn có sư đệ à? – Tôi ngờ vực hỏi.– Ờ, nó là danh y nổi danh lẫy lừng.Bỗng dưng tôi vô cùng tò mò, nhưng ông già đã cản tôi lại bằng một câu hỏi:– Nhóc sẽ được gặp mặt nó sớm thôi.


Trời cũng tối rồi, nhóc mau về nhà đi.– Sẽ được gặp mặt sớm thôi là sao ạ?– Bí mật không thể bật mí.

Nhóc cứ chờ đi.

– Ông già trả lời đầy bí hiểm.Gần như tôi về phủ Thái tử trong trạng thái mơ mơ hồ hồ.


Danh y à, không biết mặt mũi ra sao?Trái lại mấy ngày nay tôi nhàn rỗi đến phát điên.

Tuy bữa sáng không có bánh hạt dẻ để ăn nhưng may là Tô Du vẫn còn nhân tính, ít nhất bữa trưa và bữa tối còn có đồ yêu thích của tôi.Một buổi tối nọ, anh ta còn để lại một chiếc túi chứa đầy bánh gạo nếp cho tôi để ăn khuya khiến tôi hơi hoang mang.

Giá như tôi có thể quên đi câu “Đây là đồ Thái tử không ăn” thì càng hoàn hảo hơn.Mấy ngày nay tôi không hề gặp Tô Du, kể cả trong bữa ăn.Tôi đã nói chuyện với ông già nhiều lần, mỗi khi tôi đề cập đến vị danh y nọ, ông ấy lại dùng chiêu Thái Cực khiến lòng tôi ngứa ngáy vô cùng.Hôm nay khi tôi rời khỏi lầu Hương Mãn, dường như ông trời không hiểu lòng tôi mà trút xuống một cơn mưa rào.

Chẳng biết ông già đứng đằng sau tôi từ khi nào, bí hiểm nhìn bầu trời u ám và nói một câu:– Sắp đến rồi.Tôi cảm thấy khó hiểu, tỏ vẻ vô tinh buông một câu:– Điên rồi!Không biết có phải hôm nay ông già bị hình tượng cao thâm khó dò ảnh hưởng hay không mà tôi bất chợt nhớ đến mẹ mình trong mơ, gương mặt xinh đẹp có thể khiến tất cả hoa trong vườn thượng uyển nở rộ.Từ khi tôi có nhận thức, mẹ đã nửa điên nửa dại, khi tỉnh táo khi trầm tư không nói.Tôi luôn cảm thấy bà là người đẹp nhất khi tỉnh táo, bởi vì tôi không phải lo lắng bản thân sẽ bị bà cắn.Tên của tôi là Vong Nhan, cung nhân nói cái tên này chính là bằng chứng không chung thủy của bà, và tôi chính là một vết nhơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận