Xin Đừng Quên


Hôm qua mất ngủ nên sáng nay tôi dậy hơi muộn.

Khi đến phòng nhỏ ăn sáng, Khinh Ninh và Tô Du đã ăn trước từ lâu.

Khi vào phòng bước chân của tôi không lớn cũng không nhỏ, vậy mà Tô Du làm như không thấy tôi.

Chàng cúi đầu bóc vỏ tôm rồi để vào trong bát của Khinh Ninh.

Chà chà, Thái tử điện hạ tự tay làm, ân sủng này đâu dễ thấy được.

Tôm được bóc vỏ cẩn thận, trong bát của Khinh Ninh chứa đầy thức ăn.


Tôi ho mạnh thêm một lần nữa, người anh em, nếu không nhìn tôi thì đừng mong tôi xin lỗi anh.

Được rồi, Tô Du vẫn phớt lờ tôi, rồi, vậy lời xin lỗi không còn giá trị nữa rồi.

Quả thật khi Khinh Ninh thấy tôi bước vào đã vội đứng dậy hành lễ với tôi, đồng thời tôi chắc chắn rằng hầu gái bên cạnh cô ta đã lườm mình.

Than ôi, dạ dày Thừa tướng có thể chèo thuyền nữa là, tôi là Công chúa nên chẳng thèm chấp nhặt với cô ta.

Tôi ngoan ngoãn tìm chỗ thích hợp, cách Tô Du hai cá ghế đồng thời cách Khinh Ninh hai cái ghế.

Bữa sáng hôm nay là cháo sò điệp, bánh mộc lan và các loại bánh tương tự, theo phong cách dân gian khá mới mẻ, chỉ là tôi không thích ăn.


Tôi đảo đảo bát cháo sò điệp, con ngươi đảo tròn, không tìm thấy bánh hạt dẻ yêu thích của mình.

Tô Du bóc tôm xong, ngước lên nhìn tôi, lành lạnh nói:– Đừng ngó nữa, hôm nay không có bánh hạt dẻ đâu.

– Tại vì Khinh Ninh không nói nó ngon vào mấy ngày trước ư?Tô Du tự nhiên gõ đũa vào bát của Khinh Ninh:– Hôm nay Ninh nhi muốn ăn tôm.

Vả lại… – Chàng chỉ đũa vào bát của tôi – Cô không ăn ngon, lần nào bánh hạt dẻ cũng bị một mình cô ăn hết.

Đừng ăn đồ ngọt thay cơm, cẩn thận mất vị giác.

Tôi có bị mất vị giác thì liên quan gì đến anh? Tôi còn đang định đấu tranh bữa sáng cho bản thân, thì Tô Du đã nhanh miệng hơn:– Cô còn muốn nói gì nữa? Hay là muốn ăn canh như ý thải châu buổi trưa, bánh tứ hỉ bát bảo buổi tối?Tôi bực bội, đập mạnh đôi xuống xuống bàn:– Khỏi, tôi không ăn cơm của ngài là được rồi.

Dứt lời tôi lập tức rời khỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận