29, Về lại Thường Châu
Triển Chiêu hỏi bà bà từng li từng tí một, tuy rằng phải bị vô số lần trừng mắt nhưng cuối cùng cũng biết được chất độc trên người Đinh Nguyệt Hoa đã được giải hoàn toàn, bấy giờ hắn mới yên lòng, cười nói: “Bà bà, thật ra lần này Triển Chiêu dẫn nàng ấy ra ngoài là để về quê nhà tảo mộ, ngờ đâu lại gặp phải vụ án mà trì hoãn cũng đã lâu.
Nếu như nàng ấy đã không sao rồi, Triển Chiêu dự định đưa nàng ấy về sớm.”
Bà bà tỏ vẻ bực mình: “Miễn là cậu ổn thì mau mau đưa nó về đi, cái thân già này rốt cuộc đã có thể nhàn rỗi vài ngày rồi.”
Mặc dù thái độ bà rất cứng rắn, nhưng vẫn chuẩn bị thuốc thang cho Đinh Nguyệt Hoa cẩn thận, còn dặn dò cả buổi mới chịu thả họ đi.
Đinh Nguyệt Hoa đã cưỡi ngựa đi được một quãng xa, chẳng còn trông thấy tiểu viện ấy đâu nữa, bấy giờ mới quay đầu lại cười nói: “Thực ra bà bà nhìn hung dữ vậy thôi chứ cũng không khó ở chung, chúng ta không cần về gấp vậy đâu.”
Triển Chiêu cười nói: “Lần này cô bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Chỗ của bà bà sao bằng được thôn Mạt Hoa của cô, về nhà sớm một chút vẫn hơn.”
Đinh Nguyệt Hoa không đáp, cô buồn rầu trông thấy, Triển Chiêu cười nói: “Sao đấy, vẫn không muốn uống thuốc à?”
Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt một vòng, cười nói: “Tính ra còn hơn nửa tháng nữa Đại tẩu ta mới sinh, ta cũng chưa muốn về nhà vội, chi bằng huynh đưa ta đến nhà huynh, để ta chăm sóc Trung bá thêm vài hôm đi!”
Triển Chiêu có hơi ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn cô.
Đinh Nguyệt Hoa biết mình chẳng giấu được hắn, đành nói nhỏ: “Lần này ta bị thương, về nhà Đại ca nhất định sẽ lo lắng lắm, không khéo còn nhốt ta vài ba năm, cấm ta bước ra khỏi nhà luôn ấy chứ.
Không ấy, huynh đưa ta về Thường Châu trước, nào ta lành hẳn rồi về nhà cũng chưa muộn!”
Cô nói rất chân thành, nhìn Triển Chiêu với ánh mắt rất đáng thương.
Hắn ngẫm ngợi một lúc, cũng không nói gì thêm.
Hai người về thẳng Thường Châu.
Trên đường đi, Triển Chiêu kể lại tường tận kết quả vụ án của Vân Tiêu cho cô nghe.
Ra là Vân Uất đố kỵ với việc sư huynh có thể tiếp nhận được chức chưởng môn, nên đã cấu kết với Hoa Hồ Điệp nhốt Vân Tiêu lại trước, sau đó để Hoa Hồ Điệp giả dạng Vân Tiêu đi khắp nơi gây án, đợi đến khi thời cơ chín muồi, Vân Uất đứng ra thu dọn sạch sẽ và lập nên công lớn.
Mặc dù kế hoạch rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có sơ suất, Vân Uất không ngờ Hoa Hồ Điệp lại lợi dụng cơ hội xuống núi tới Chu gia gây án.
Vân Uất chỉ đành mua chuộc tên cẩu quan Tào tri huyện kia, dẫn đến án oan.
Đinh Nguyệt Hoa giận dữ: “Hoa Hồ Điệp đúng là ngạo mạn, chết không đổi! Nhưng mà, đây có lẽ đúng với câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt mà người ta vẫn thường nói nhỉ?”
Triển Chiêu không nói gì thêm, hắn luôn cảm thấy có lẽ Hoa Hồ Điệp trông thấy Vương thị thì nhất thời giở thói háo sắc, nhưng gã ắt hẳn đã cố tình để lại phi tiêu hình con bướm kia.
Gã với Vân Uất vốn dĩ chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hơn nữa tuy gã hận Vân Tiêu, nhưng suy cho cùng cũng là huynh đệ ruột thịt, gã vẫn để lại chứng cứ xác thực cho Vân Tiêu lật lại bản án.
Tuy nhiên, chứng cứ này tới quá muộn, Vân Tiêu vẫn bị gã hại chết.
Đinh Nguyệt Hoa vẫn còn chưa hết giận: “Còn cái tên Vân Uất kia nữa, hắn đáng bị phanh thây mà, quá nham hiểm!”
“Đã có quốc pháp xử lý hắn, cũng coi như là đúng người đúng tội.”
Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Tất cả bọn chúng đều đã nhận lấy báo ứng, ta nghĩ Vân Tiêu chưởng môn có thể nhắm mắt rồi!”
Triển Chiêu gật đầu, cười nói: “Còn có Khâu cô nương mà cô lo lắng nhất nữa.
Cô ấy nhờ ta chuyển lời đến cô, bảo cô cứ yên tâm, cô ấy nhất định sẽ sống tiếp thật tốt, chắc chắn không phụ ân tình cô đã cứu cô ấy.”
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới tươi cười: “Đây là tin tốt nhất ta nghe được trong ngày hôm nay.”
“Lần này cảm thấy đáng giá không?” Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, mỉm cười nói.
“Tất nhiên đáng rồi, đáng quá ấy chứ!” Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Vì tin tốt này, chừng nào chúng ta đến Thường Châu, nhất định phải no say một bữa!”
Song, dẫu sao Đinh Nguyệt Hoa cũng là bị thương mới khỏi, tuy Triển Chiêu đã đi chậm hết mức nhưng cô vẫn không đủ sức đi theo.
Sau khi đi được một quãng, cô cảm thấy rất mệt mỏi, vừa cưỡi ngựa vừa ngủ gà ngủ gật.
Đương lúc gật gưỡng, bỗng nhiên sau lưng có tiếng động, ai đó đỡ cô từ phía sau: “Tựa lên vai ta ngủ đi, còn một ngày nữa mới về tới nhà.” Đấy là Triển Chiêu.
Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu đã ngồi lên ngựa của mình, bảo vệ mình từ phía sau, hắn cười nói: “Đây không phải đường chính, rất ít người đi lại, yên tĩnh lắm.
Cô đừng lo.”
Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ mới yên lòng, sự thả lỏng ấy càng làm bản thân không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cô tựa vào người Triển Chiêu ngủ thiếp đi.
Thế là cô cứ ngủ như vậy.
Mà hành trình cũng kết thúc khá nhanh, họ đã đến Triển phủ ở Thường Châu ngay tối ngày hôm sau, tuy nhiên Đinh Nguyệt Hoa hãy còn đang ngả vào lòng Triển Chiêu ngủ rất say, cô chỉ là mơ màng cảm nhận được ánh đèn sáng choang mà cựa mình theo bản năng, lại nghe Triển Chiêu nói: “Không có gì đâu, về đến nhà rồi, cô ngủ tiếp đi!”
Rồi cô lập tức chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ rất ngon.
Đợi đến khi cô thức dậy, mặt trời đã lên cao, mở mắt ra chỉ thấy ánh nắng trải khắp phòng, xung quanh yên tĩnh, chẳng biết giờ đã là mấy giờ, cô bèn ngồi dậy.
Vừa mở cửa ra đã có người cười nói: “Cuối cùng cô nương cũng tỉnh rồi.
Tiểu Trụ à, đi bảo phòng bếp bưng cơm lên đây mau.”
Người nói là một ma ma rất đảm đang, lần trước ở đây Đinh Nguyệt Hoa có từng gặp bà rồi, cô nhanh nhảu cười nói: “Chào Trịnh ma ma!”
Trịnh ma ma cười nói: “Triển đại nhân nhà ta có căn dặn rất kỹ không được quấy nhiễu cô nương, để cô nương nghỉ ngơi.
Cô nương ngủ có ngon giấc không?”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu: “Dạ ngủ rất ngon.”
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng, rồi Trịnh ma ma giúp Đinh Nguyệt Hoa rửa mặt chải đầu.
Nhìn chính mình qua gương, Đinh Nguyệt Hoa cũng cảm thấy tinh thần khoan khoái hẳn lên.
Trịnh ma ma cười nói: “Cô nương cứ xem đây là nhà mình, đừng khách sáo!”
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Con biết rồi!”
Trịnh ma ma nhìn cô trìu mến: “Lần này cô nương bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt vào.
Mà cô yên tâm, cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho cô chóng khỏe lại!”
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng cười nói: “Con thật sự không sao.” Thấy Trịnh ma ma còn muốn nói gì, cô hỏi ngay: “Triển Chiêu sao rồi ạ?” Cô cũng thầm biết rõ, chuyến đi này Triển Chiêu cũng rất vất vả, có lẽ đã đi nghỉ ngơi rồi.
“Cậu ấy cũng mệt dữ lắm, nhưng vẫn nhất quyết đợi đại phu đến, nghe được cô không sao cậu ấy mới đi nghỉ ngơi.”
“Hở?” Đinh Nguyệt Hoa có phần ngạc nhiên: “Tối qua còn mời đại phu đến nữa sao ạ?”
“Đúng vậy, cô nương cứ ngủ mãi làm bọn ta lại lo, song đại phu nói, chỉ là do cô nương kiệt sức, nghỉ ngơi nhiều cũng là chuyện tốt, có thể nhanh hồi phục hơn.
Nghe vậy Triển đại nhân mới yên tâm.”
“Còn không đúng sao, hôm qua cô chưa thấy sắc mặt Tam quan nhân khó coi đến cỡ nào đâu, vậy mà Tam quan nhân vẫn còn ở đây trông nom!” Tiểu Trụ vừa hay bưng cơm vào phòng: “Cô nương mau đến ăn nhân lúc còn nóng, là vằn thắn dồn tôm Tam quan nhân dặn dò đấy ạ.”
Đinh Nguyệt Hoa lại không đứng dậy, chỉ ngoái đầu ngạc nhiên nói: “Sắc mặt khó coi ư?”
“Cô nương đừng lo, Tam quan nhân bảo là mình đi đường mệt quá thôi.
Mới nãy tôi cũng có đến phòng cậu ấy xem rồi, cậu ấy vẫn đang ngủ say, tôi không dám quấy rầy cậu ấy nên lại lui ra!”
Đinh Nguyệt Hoa lúc này mới đứng dậy, đến ngồi vào bàn, cầm thìa lên rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Cậu vừa vào mới đây à?”
“Vâng, vừa vào xong, nhưng mà Tam quan nhân thật sự rất mệt, không có tỉnh giấc!”
Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên đứng dậy: “Không, nhất định có chuyện rồi!” Nói rồi cô chạy ra ngoài.
Tiểu Trụ không rõ vụ gì, nhưng cũng lập tức chạy theo dẫn đường.
Hai người cùng chạy đến phòng Triển Chiêu.
Tiểu Trụ định gõ cửa, nhưng mà Đinh Nguyệt Hoa lại không nói hai lời, đạp cửa đi thẳng vào trong, Triển Chiêu quả nhiên đang nằm yên trên giường.
Tiểu Trụ thở phào: “Tôi đã bảo không có chuyện gì rồi mà!”
Nhưng Đinh Nguyệt Hoa lại càng hoảng hơn, cô chạy vội đến bên giường, Tiểu Trụ chỉ nghe giọng cô có hơi run run: “Triển Chiêu, Triển Chiêu?”
Bấy giờ Tiểu Trụ mới phát hiện, mặc dù Triển Chiêu đang ngủ, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, môi tái mét: “Tam quan nhân bị sao thế này?”
Đinh Nguyệt Hoa lay nhẹ người hắn, chỉ thấy lông mi hắn khẽ run lên vài cái nhưng vẫn không tỉnh dậy.
Đinh Nguyệt Hoa sờ trán hắn, quả nhiên rất nóng, cô kinh hãi quay ngay người lại: “Nguy rồi, hắn bị sốt cao, mau mời đại phu đến nhanh lên!”
Tiểu Trụ tức tốc xoay người chạy ra ngoài, lại nghe Đinh Nguyệt Hoa ở sau lưng căn dặn: “Chớ để Trung bá biết!” Tiểu Trụ vâng dạ, hớt hải chạy đi mời đại phu.
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng lấy khăn dấn vào nước lạnh, vắt ráo rồi chườm lên trán Triển Chiêu.
Sau đó cô đi rót nước ấm, đỡ Triển Chiêu ngồi dậy, cầm tách nước đưa lên miệng hắn, cho hắn uống vài ngụm nước.
Triển Chiêu bấy giờ mới mơ màng tỉnh dậy, hắn nhìn kỹ người trước mặt: “Nguyệt Hoa? Sao cô lại dậy rồi? Mau đi nghỉ ngơi đi!”
Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy cơ thể hắn rất nóng: “Huynh đừng lo, ta kêu Tiểu Trụ đi mời đại phu rồi, huynh nhắm mắt lại nằm nghỉ thêm một lát nữa nhé?” Dứt lời đã đỡ hắn nằm xuống.
Nào ngờ hắn còn an ủi ngược lại: “Ta không sao, có hơi mệt chút thôi, nghỉ một lát là khỏe, cô đừng lo!”
“Huynh còn nói nữa, sốt cao đến như vậy rồi mà vẫn còn xem thường được hả!” Nói đến đây Đinh Nguyệt Hoa bỗng phát bực: “Bà bà nói đúng, tên đần, huynh là tên đần!”
Triển Chiêu chỉ còn biết cười: “Được rồi, đều là lỗi của Triển Chiêu, cô đừng giận, đừng khóc mà!”
“Ta khóc hồi nào?” Đinh Nguyệt Hoa vẫn rất tức giận: “Tại sao ta phải khóc!” Thế nhưng nước mắt lại tràn mi, từng giọt lăn xuống gò má nóng hổi.
Cô bất giác thò tay vào ngực áo tìm khăn tay, nhưng quả nhiên, Đinh đại tiểu thư sao lại phải mang khăn tay theo chứ?
Triển Chiêu chìa tay áo ra: “Khăn của ta bị cô cầm đi hết rồi, quả thật chỉ còn cái này!”
Lần này Đinh Nguyệt Hoa không khách sáo nữa, lấy tay áo của hắn mà lau nước mắt thật: “Ai bảo huynh chọc ta làm chi!” Cô lau được một chốc rồi cũng tự cảm thấy xấu hổ, bật cười trước.
Triển Chiêu vươn tay ra lau khô những giọt nước mắt còn sót lại giúp cô, đoạn vuốt nhẹ chóp mũi của cô một cái: “Vừa khóc vừa cười, chẳng biết xấu hổ!”
Đinh Nguyệt Hoa cũng không nhiều lời với hắn nữa, cô đi thay khăn, chườm lại lên trán hắn để hắn hạ sốt.
Triển Chiêu nhìn cô ở trong phòng đi tới đi lui, bất chợt cảm thấy rất yên tâm, hắn không còn gắng gượng nữa, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
(Hết chương 29).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...