Xanh Xanh Màu Áo Chàng


28, Lần đầu chia xa
Hết ngâm thuốc lại đến ăn cơm, lúc này trời cũng đã về trưa.

Bà bà không bao giờ bỏ giấc ngủ trưa của mình, nên dĩ nhiên sẽ không lãng phí thời gian với bọn họ, tự bà đi nghỉ ngơi.
Triển Chiêu cười nói: “Cô cũng nghỉ ngơi một lát chứ?”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Ngủ lâu vậy rồi, thật sự không muốn ngủ nữa.” Cô sực nghĩ đến điều gì, kéo Triển Chiêu lại và hỏi: “Sao huynh lại quay về gấp như vậy? Có bắt được Hoa Hồ Điệp không?”
Triển Chiêu biết cô lo lắng, bèn kể lại cho cô nghe mình đã bắt Hoa Hồ Điệp như thế nào.
“Lần này ta đúng là đã sơ suất, may mà có Hoa Hồ Điệp nhắc nhở ta mới bắt được Vân Uất, bằng không hậu quả thật sự rất khó lường!” Nhắc lại Triển Chiêu hãy còn rùng mình: “Đều tại ta mà cô mới bị thương như vậy!”
“Liên quan gì đến huynh chứ? Tất cả là tại Vân Uất đáng ghét kia! Không ngờ hắn ta lại đi cấu kết với Hoa Hồ Điệp, giết hại Vân Tiêu chưởng môn như vậy.

Ta thật sự rất muốn tự tay gi3t chết hắn báo thù cho Vân Tiêu chưởng môn!”
Triển Chiêu cười nói: “Yên tâm, đã có quốc pháp trừng trị hắn!”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, đột nhiên lại có hơi lo lắng hỏi: “Thế còn Khâu cô nương? Cô ấy vẫn còn sống chứ?”
Triển Chiêu sửng sốt một thoáng, sau đó cười nói: “Chẳng phải cô đã xả thân cứu cô ấy rồi hay sao?”
Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Tất nhiên ta biết, nhưng mà ta lo cô ấy vẫn còn nghĩ quẩn.”
Triển Chiêu ngẫm ngợi một thoáng, đoạn hạ giọng nói: “Cô bị thương nặng mà vẫn cố gắng bảo cô ấy phải sống tiếp, ta nghĩ chắc cô ấy không hồ đồ như vậy đâu.”
Đinh Nguyệt Hoa nghe hắn nói vậy mới thấy yên lòng được đôi chút.

Triển Chiêu cười nói: “Thực tình từ trước tới giờ ta vẫn chưa biết Nguyệt Hoa lại dũng cảm như vậy, bản thân bị thương nặng đến thế rồi mà vẫn lo lắng cho an nguy của người khác.

Ngay cả Triển Chiêu cũng phải thấy khâm phục.”
“Huynh đừng có mà trêu ta, ta làm gì có cao thượng tới mức đấy!” Đinh Nguyệt Hoa cười nói có hơi xấu hổ, đoạn bình thản ngẩng đầu: “Chẳng qua là ta cảm thấy rất không cam lòng.

Lúc ấy ta cứ ngỡ mình sẽ không vượt qua được kiếp nạn này, thầm bảo cũng chỉ là chết thôi, nhưng nếu như sau đó người mà ta cược cả mạng sống để cứu về kia lại tự sát, vậy thì cái chết của ta thật sự không đáng! Nó quá uổng đi!”
Triển Chiêu cười, giúp cô chỉnh lại y phục: “Vậy mà bà bà còn khen cô thông minh, ta thấy cô ngốc thì có.

Cô cứ nói mình một lòng một dạ chỉ muốn Khâu cô nương sống tiếp là được rồi, mai này mọi người trên giang hồ còn không khen cô là Đinh nữ hiệp nhân nghĩa sao?”
“Huynh còn cười ta, ta nghĩ thế nào thì nói thế nấy thôi!” Đinh Nguyệt Hoa chẳng hề bận tâm: “Ta chẳng ham người khác khen ngợi mình, ta chỉ mong làm sao đừng để cái chết này của ta không đáng là được!”
Triển Chiêu vừa lắc đầu vừa cười.
Thấy hắn vẫn còn cười, cô cũng không nhịn cười được nữa: “Chẳng lẽ ta nói gì sai sao? Triển Chiêu, huynh là đại hiệp, có bao giờ huynh trải qua một việc gì đó mà mình rõ ràng đã cho đi tất cả nhưng kết quả nhận được lại khiến mình cảm thấy không xứng đáng chưa? Lúc đó liệu huynh có cảm thấy không cam tâm không?”
“Cái này hả, đúng là có đấy!” Triển Chiêu tốt tính cười nói.
“Ta bảo mà!” Đinh Nguyệt Hoa vô cùng đắc ý.
“Nhưng cô có nghĩ tới chưa, kết quả thế nào mới là đáng?” Triển Chiêu cười nói.
Đinh Nguyệt Hoa khựng lại một thoáng, ngay sau đó cười nói: “Thí dụ, Khâu cô nương sống tiếp và giúp được Vân Tiêu lật lại bản án thì đáng, còn cô ấy chạy đi tự sát thì không đáng!”
Triển Chiêu lắc đầu cười: “Nhưng mà, dù lần này cô có đánh cược cả mạng sống để cứu cô ấy đi nữa cũng đâu đảm bảo được cô ấy sẽ bình an cả đời, đúng không?”
“Chuyện này… ta vẫn chưa nghĩ tới!”

Triển Chiêu đã đứng dậy: “Vậy cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà không phải bây giờ.

Cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi mau đi!” Hắn thấy Đinh Nguyệt Hoa có vẻ uể oải, thầm nghĩ cô cũng loay hoay cả buổi sáng, quả thực nên đi nghỉ ngơi rồi.
Đinh Nguyệt Hoa chỉ đành nằm xuống.

Triển Chiêu thấy cô coi như đã nghe lời, bèn đi đóng cửa sổ, chợt nghe Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Triển Chiêu, ta không sao nữa rồi, huynh cũng nghỉ ngơi đi.

Huynh vì ta mà ở lại đây đã nhiều ngày rồi, chắc chắn huynh rất lo lắng về vụ án của Vân Tiêu, không ấy huynh cứ đi giải quyết vụ án này trước đi, ta ở đây chờ huynh quay lại đón ta!”
Triển Chiêu ngoái đầu, chỉ thấy cô mỉm cười dịu dàng: “Ta không sao thật mà.

Ta biết huynh không yên tâm, huynh đi đi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân.

Ta hy vọng huynh có thể rửa sạch oan ức cho Vân Tiêu, trả y sự công bằng sớm một chút!”
Triển Chiêu gật đầu: “Được! Ta hứa với cô!”
Triển Chiêu rời đi ngay sáng sớm hôm sau, hắn không nói gì nhiều, Đinh Nguyệt Hoa cũng không ra tiễn hắn, cô quyết tâm ở lại đây dưỡng thương.

Tuy nhiên Triển Chiêu vừa rời đi, thời gian ở đây lập tức trở nên dài đằng đẵng, dường như mỗi một giờ mỗi một khắc đều là cô đơn.


Đinh Nguyệt Hoa không muốn tiếp tục nằm trên giường chờ đợi thời gian trôi nữa, bèn xuống giường giúp bà bà làm ít việc nhà, có vẻ ngày cũng đã trôi nhanh hơn một chút.
Ấy vậy vẫn còn rất khó khăn.

Mấy ngày qua, ngày nào Đinh Nguyệt Hoa cũng cảm thấy dài như thể một kiếp người.
“Sao vậy, nhớ cậu ta à?” Bà bà cười nói.
“Dạ đâu có.” Đinh Nguyệt Hoa đứng ở cửa tiểu viện, tiện tay cầm lấy bình nước tưới mấy khóm hoa.
Bà bà chợt thở dài: “Tên đần đó mà còn không mau quay lại, e là mấy khóm hoa này của ta bị úng nước chết hết mất.”
Đinh Nguyệt Hoa lúc này mới nhớ ra hôm nay mình đã tưới hoa ba lần, cô vội vàng đặt bình nước xuống: “Thế con đi quét sân!”
“Không cần, sáng ta mới quét rồi.” Bà bà cười nói: “Việc gì phải khổ vậy chứ! Đã thấy không nỡ như thế thì đừng để cậu ta đi, cứ để cậu ta ở lại dưỡng thương với cô cho khỏe rồi cùng nhau rời khỏi đây!”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Sau khi con bị thương, Triển Chiêu đã vội vã đưa con tới đây ngay, ở bên đó vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong.”
“Con bé ngốc này, thiên hạ đâu chỉ có một Triển Chiêu, cậu ta không quản, tự động có người khác tới quản!”
“Thực sự thiên hạ chỉ có một Triển Chiêu như vậy!” Đinh Nguyệt Hoa vừa cười vừa giải thích: “Bà bà, bà chưa biết đấy thôi, Vân Tiêu chưởng môn kia đáng thương lắm, Triển Chiêu từng thề ở trước linh cữu của y, nhất định sẽ điều tra ra chân tướng của vụ án này.

Bởi vậy con cũng không muốn liên lụy Triển Chiêu, làm hắn luôn phải bồn chồn.”
Bà bà cười nói: “Đúng là tên đần gặp phải nàng khờ, hai cô cậu quả là một đôi đấy!”
“Bà bà, tại sao bà luôn gọi Triển Chiêu là tên đần thế?” Đinh Nguyệt Hoa không hề để tâ m đến câu nói đùa của bà bà, mà chỉ thấy hứng thú với hai từ “tên đần” này.

Bất luận nghĩ thế nào, Triển Chiêu với “tên đần” có liên quan gì đến nhau đâu nhỉ?
“À, còn ai đần hơn tên đần này nữa hả, chẳng bao giờ xem trọng bản thân mình.


Ai cậu ta cũng quan tâm, riêng bản thân mình thì lại không bận tâ m đến.

Cô nói xem còn có ai đần hơn không? Không gọi cậu ta là “tên đần” thì gọi là gì?”
Đinh Nguyệt Hoa vụt nghĩ đến những biểu hiện của Triển Chiêu ở núi Tử Hà, cô cũng gật đầu: “Đúng thật, con cũng thấy thế.”
Bà bà chợt ngoảnh mặt sang nhìn cô: “Tiểu cô nương, sau này cô phải quản chặt cậu ta vào.

Với một người đàn ông như vậy, nếu cô mà để vuột mất, thì có khóc nhè cũng không quay lại đâu!”
Đinh Nguyệt Hoa không ngờ bà bà sẽ kéo dài chủ đề ra, cô không khỏi sửng sốt, đang định đáp thì bỗng nghe có tiếng vó ngựa ở xa xa, cô lập tức ngó đầu ra hướng đó nhìn quanh, nhác thấy một người một ngựa vòng qua chân núi phi thẳng tới tiểu viện, áo xanh của hắn tung bay trong ánh hoàng hôn, tựa như khoác hào quang lên người.
Đinh Nguyệt Hoa vui mừng khôn xiết: “Bà bà, là Triển Chiêu, Triển Chiêu quay lại rồi!”
“Còn ngây ra đó làm gì? Đi nhanh lên!”
Đinh Nguyệt Hoa lật đật chạy ra, Triển Chiêu bấy giờ đã ở ngoài cửa, nhảy xuống ngựa: “Nguyệt Hoa!” Hắn mỉm cười, cứ như chỉ vừa mới đến trấn phía trước dạo một vòng, chứ không phải là từ ngàn dặm xa xôi vội vã chạy về.
Đinh Nguyệt Hoa chạy tới, dừng lại ở trước mặt hắn ngước nhìn, tuy người đối diện đang mỉm cười nhưng vẫn khó che đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt, chắc chắn hắn lại ra roi thúc ngựa mà quay về đây.

Bỗng dưng cô thấy rất buồn bực.

Đồ ngốc, ta nói sẽ đợi huynh rồi mà, huynh tội gì phải gấp gáp như vậy hả? Cô chỉ thấy cay cay sống mũi, một góc nào đó trong trái tim bỗng nhói lên.

Cô không muốn để Triển Chiêu nhìn thấy, xoay mặt qua một bên khẽ thở dài: “Huynh đúng là tên đần mà!”
(Hết chương 28).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận