Cơ Yêu Nguyệt không nhìn thấy, còn được Tiểu Thập mời về Đông Hải? Chẳng trách gần đây ả không có động tĩnh gì, hóa ra là như vậy.
Vậy có cần bảo vợ tiếp tục đeo trân châu máu nữa không?
Ừ, cần, nhất định cần.
Có thể uy hiếp lão già kia giữ Cơ Yêu Nguyệt ở lại Đông Hải, cớ sao lại không làm chứ?
Từ lần trước giận dỗi với vợ, vợ đã tháo cái vòng trân châu máu đó xuống rồi. Nhưng sau khi tháo xuống cũng không ném đi, để ở trong ngăn kéo ở đầu giường.
Yêu Nghiệt gần như đã có thể tưởng tượng ra sự xoắn xuýt của vợ rồi. Vừa nghiến răng nghiến lợi hận hắn, vừa không nỡ vất đi. Chỉ có thể mắt không thấy tim không phiền, tạm thời để ở trong ngăn kéo ở đầu giường. Hơn nữa, cô nhất định sẽ kiếm cớ nói: Cái trân châu máu này quá đắt ném đi thì tiếc, mới không phải là bởi vì yêu hắn không nỡ vất đi.
Đây đúng là phong cách của vợ, mạnh miệng, mềm lòng, thường xuyên xấu hổ, nhưng lại thích dùng sự nổi giận để che đậy.
Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt cất ốc biển đi.
Sau đó hắn trở về phòng ngủ mò trân châu máu trong ngăn kéo ra, lại đeo lên cổ vợ.
Chuyện liên quan tới Nhiễu Lan Đằng, hắn tạm thời không định nói cho vợ biết. Bởi vì bất luận cô là ai, hắn cũng sẽ không rời xa cô. Hắn cũng tin, cô sẽ không rời xa hắn. Cho nên tại sao phải nói cho cô biết chứ? Để cô tiếp tục không buồn không lo, có gì không tốt đâu?
Chỉ là khắc chế gì đó, hắn chỉ có thể tạm thời nhịn. Đợi trinh sát hắn phái đến Ma tộc nghe ngóng ra được chủng loại Nhiễu Lan Đằng và cách loại bỏ, là có thể ăn mặn rồi.
Yêu Nghiệt quyết định xong, hôn lên trán vợ một cái, sau đó ôm ở vợ vào lòng, hài lòng ngủ...
Mấy ngày sau đó, Yêu Nghiệt đều chỉ ngoan ngoãn ôm cô ngủ.
Đậu Đậu cảm thấy kỳ quái, chọc chọc hắn biểu thị không hiểu, “Này, mấy ngày gần đây anh làm sao thế?”
Ngoan như vậy?
Đậu Đậu chưa nói nốt nửa câu sau, đã thấy vẻ mặt Yêu Nghiệt nhanh chóng hiện lên ba chữ: Em muốn rồi?
Sau đó cô liền vội vàng nuốt lời lại, xua tay nói, “Không có không có không có, anh hãy coi như em chưa hỏi gì đi, coi như em chưa hỏi gì.”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy quá quy củ cũng sẽ khiến vợ nghi ngờ, vì vậy hắn quyết định thỉnh thoảng vẫn sẽ quấy rầy vợ một chút.
Đậu Đậu không biết trong lòng hắn nghĩ những thứ này, chỉ nghĩ lương tâm của hắn tha cho cô thôi.
Hôm nay Sở Ngọc Bình gọi điện thoại tới, nói cho Đậu Đậu biết bà ấy đã thôi chèn ép Đường gia rồi, còn nói bà ấy dùng Niệm Nô Kiều hiệu quả vô cùng tốt, đã có rất nhiều phu nhân đến hỏi.
Đậu Đậu nghe rất vui vẻ, hỏi, “Vậy mẹ nói thế nào với bọn họ?”
“Mẹ nói với bọn họ là con làm, tình hình cụ thể mẹ cũng không rõ. Cho nên bọn họ tổ chức một buổi tiệc trà nói là mời mẹ, nhưng bảo mẹ nhất định phải dẫn con theo. Mẹ vẫn chưa đồng ý, hỏi con trước đã, ý con thế nào?”
“... Lúc nào ạ?”
Sở Ngọc Bình suy nghĩ một chút, nói, “Chiều mai.”
“Ngày mai?” Đậu Đậu nhìn đồng hồ trên tường, “Thứ 7 ư?”
“Ừ, bọn họ không tìm được sản phẩm của Niệm Nô Kiều trên thị trường nên muốn gặp trực tiếp con. Có điều nếu bây giờ đưa ra thị trường, Đường Lưu Ly nhìn thấy tình thế không đúng sẽ không cược với con, chúng ta cũng không tiện ỷ thế hiếp người.”
Chưa nghe thấy Đậu Đậu đáp lại, Sở Ngọc Bình lại nói, “Thật ra chúng ta không cần phải chấp nhặt với loại cặn bã như Đường Lưu Ly. Gặp bọn họ cũng tốt. Nếu không sau này mở cửa làm ăn, thái độ của bọn họ...”
Sở Ngọc Bình nói đến đây, Đậu Đậu đương nhiên biết bà ấy muốn nói cái gì. Nhân lần tiệc trà này tạo quan hệ tốt với những phu nhân kia, sau này Niệm Nô Kiều không thiếu đám nhà giàu rải tiền. Nếu không đi, các phu nhân cảm thấy cô không nể mặt bọn họ là chuyện nhỏ, sau này cho dù dùng sản phẩm của Niệm Nô Kiều, bọn họ vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, Niệm Nô Kiều cũng không dễ làm ăn.
Làm khó dễ ai cũng được, nhưng không thể làm khó dễ tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...