Đậu Đậu không hiểu gì nhìn Biển Biển, nhìn theo phía tay nó chỉ, trước mặt Diệp Tinh Trạch là cái đĩa đã trống quá nửa. Vì vậy cô đã hiểu lầm.
Ngay sau đó cô vui mừng xoa đầu Biển Biển, “Bé như vậy đã biết lo việc nhà rồi, mẹ rất yên tâm. Nhưng mà con trai à, làm người không thể quá keo kiệt được. Nhất là đối với người mình thì càng không thể keo kiệt!”
Nói xong cô lại đẩy cái đĩa cá cơm khô sốt cay đến bên cạnh tên ngốc, nói, “Ăn đi, học hành vất vả quá, phải bồi bổ nhiều vào.”
Biển Biển khóc không ra nước mắt: Mẹ ngốc đúng là mẹ ngốc, người ta sắp cướp con gái của mẹ rồi mà mẹ còn nói thay hắn à? Còn nhường hắn ăn cá cơm khô nhà chúng ta nữa! Cái gì mà người mình, kẻ muốn lừa em gái đi thì đều không phải người mình! Ba nhát gan nói quá đúng, học giỏi một môn ngoại ngữ thật sự rất quan trọng...
Sau đó nó tức giận ngồi ở trên xe cho trẻ sơ sinh, ngoại trừ việc liên tục đẩy cái đuôi khủng long bị đổ sữa để cho nó đừng chạm vào mình ra, thì toàn bộ thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm Diệp Tinh Trạch, hận không thể nhìn cho cậu ta thủng một lỗ.
Đậu Đậu nhận ra nó luôn ghét bỏ cái đuôi khủng long kia, theo bản năng nhấc lên xem.
Sau đó cô ngẩn ra, không phải đã đóng bỉm cho nó rồi sao? Sao đuôi khủng long lại ướt hết thế này?
Sau đó cô bắt đầu cởi cúc sau lưng áo khủng long ra, Biển Biển hoảng sợ vội vàng nói, “Sữa! Sữa! Sữa!”
“Không phải con đang ôm sữa đấy à, không uống còn sữa gì chứ.”
Đậu Đậu không cho nó giải thích, kéo quần áo khủng long ra, lôi bỉm ra nhìn thấy sạch sẽ không có gì hết. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất của con trai nhà mình, cái tay nhỏ bé kia rõ ràng là đang chỉ đuôi khủng long. Chẳng lẽ là đổ lên đuôi à?
Đậu Đậu cúi đầu ngửi tay mình, phát hiện, ừ, thật sự là sữa. Cho nên vừa rồi hiểu lầm nó trong nháy mắt uống sạch sữa bột gì đó, thật ra tất cả đều đút cho khủng long nhỏ rồi?!
Đậu Đậu hít sâu một hơi, “Con không uống sữa, đúng không?”
Biển Biển vừa thấy chỉ số thông minh của mẹ mình online, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó bắt chước theo giọng của Đậu Đậu, “Không… không uốn sửa.”
Chậc, phát âm không chuẩn lắm. Thử lại lần nữa.
Vì vậy trong lúc Đậu Đậu và Biển Biển mắt lớn trừng mắt nhỏ, Biển Biển lại nói lại một lần, rất rành rọt rất rõ ràng, “Không uống sữa bột.”
Thật ra nếu có thể nghe hiểu tiếng người thì học cũng sẽ nhanh hơn nhiều. Chỉ có điều trước đó bận phá vỏ, lại thêm ba mẹ không có thời gian quan tâm đến nó, cho nên nó không để tâm lắm. Còn nữa, ba nhát gan nói trước khi phá vỏ sẽ dạy bọn nó nói tiếng người, kết quả hắn chỉ dạy được có một lần! Một lần!
Yêu Nghiệt ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt tố cáo của con trai nhà mình. Sau đó vợ hắn lên tiếng, mặt đầy mất mát nói, “Nhưng mà mẹ không có sữa... con không uống sữa bột thì ăn gì chứ?”
Tên ngốc đang uống nước, nghe thấy thế lập tức phun ra. Sau đó thấy sư thúc công dùng ánh mắt tia sáng X quét qua, cậu vội vàng cúi đầu dùng bữa. Tiếp đó sư thúc cậu nhìn qua, mang theo chút do dự, mang theo chút chán ghét, nói, “Con rắn ở nhà cậu đi rồi à?”
Tên ngốc theo bản năng nhìn sư thúc công, rồi gật đầu, “Đi rồi, đi rồi đi rồi, sư thúc công… Khụ, Xà Vương đi nên anh ta cũng đi theo luôn rồi. Thật đó!”
Sư thúc, xin người nhất định phải tin tưởng lòng trung thành của con, con là fan não tàn của người đấy!
Nhưng Đậu Đậu không hề tin. Bởi vì mỗi lần tên nhóc này nói dối, đều sẽ cộng thêm từ “thật đó” ở cuối câu.
Lăng Đầu Thanh chưa đi, con xà yêu chết giẫm kia cũng chưa đi. Vừa rồi Diệp Tinh Trạch theo bản năng nhìn chỗ trống ở bên cạnh cô, có nghĩa là con xà yêu chết giẫm kia không những chưa đi, còn không biết xấu hổ ẩn thân xuất hiện ở nhà cô?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...