Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Mạch Truy vừa nói như vậy Đậu Đậu đã không vui, “Sao lại không thể nào? Ngươi đừng quên, lúc ngươi nói làm phản, không ít người dân đã phản đối đấy!”

“Ngươi có ý gì hả?”

“Ta có ý gì à? Ý của ta là nếu như là ta, ta sẽ dùng cái tin tình báo này để trao đổi với đội hộ vệ, không những có thể bảo vệ được một trại ma, còn có thể cắt giảm thời gian lưu đày cũng không biết chừng. Cái gọi là người không vì mình trời chu đất diệt, đạo lý này ngươi phải hiểu rõ hơn ta chứ anh trai!”

Đậu Đậu không hề khách khí nói một tràng, nói cho Mạch Truy ngẩn ra, giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới nào đó. Anh ta hoàn toàn không dám tin ma trong sơn trại của anh ta sẽ làm như vậy, bởi vì bọn họ đều là do anh ta cứu!

Là anh ta cho bọn họ một nơi che mưa chắn gió, là anh ta cho bọn họ miếng ăn, bọn họ làm sao có thể phản bội lại anh ta được? Chuyện này không hợp tình hợp lý!

Đậu Đậu nhìn vẻ mặt anh ta đã biết anh ta nghĩ thế gì, cô ha ha cười lạnh một tiếng, nói toạc ra, “Ngươi thật ngốc!”

Mạch Truy, “…”

Anh ta không muốn nói chuyện, anh ta muốn yên tĩnh. Thế giới quan của anh ta trong mấy ngày ngắn ngủi thật sự đã bị lật đổ quá nhiều rồi.

“Tìm một nơi dừng chân trước đã, sợ là hôm nay phải nghỉ lại ở đây rồi. Đội hộ vệ của Ma quân bám rất dai, bây giờ bọn chúng canh giữ rừng sương mù, tạm thời sẽ không đi đâu.”

Đương nhiên “tạm thời” chỉ là nói giảm nói tránh, mà bọn chúng căn bản sẽ không đi!

Đại Vu Sư thở dài, đứng lên, rời đi trước.


Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo sau.

Rừng sương mù gì đó có khi có món ăn dân dã cũng không biết chừng, bắt một con về nướng cũng có thể giải quyết cái bụng.

Yêu Nghiệt, “… Đừng có suốt ngày nghĩ đến ăn, ngộ nhỡ có độc thì sao?”

“Có thể để Viên Viên ngửi trước mà.”

“… Cũng đúng.”

Yêu Nghiệt thua rồi, vì vậy kéo vợ đi tìm đồ ăn khắp rừng.

Nhìn thấy thỏ rừng, có độc không? Không có độc, bắt!

Nhìn thấy gà rừng, có độc không? Không có độc, bắt!

Nhìn thấy lợn rừng, có độc không? Không có độc, bắt!

Chỉ một lúc đã đầy đồ ăn…

Mạch Truy trừng mắt ngẩn ra nhìn, vẻ mặt Đại Vu Sư cũng không khá hơn bao nhiêu.


“Đừng quá đáng quá, trong truyền thuyết của Ma tộc, tiên tri sống ở rừng sương mù, cũng không biết thật hay giả nữa.”

Đậu Đậu đang nhóm lửa, nghe thấy thế lập tức nói, “Ngươi là Vu Sư, không phải bằng với tiên tri sao.”

Đại Vu Sư, “…”

Nói rất có lý, y không nói lại được gì.

Yêu Nghiệt xách một con thỏ rừng đang định giết, Đậu Đậu cảm giác được cái gì, lập tức nói đợi đã.

Sau đó đi qua, giơ tay sờ tai con thỏ, kinh ngạc, “Trên người nó có ma lực!”

Yêu Nghiệt, “…”

Mạch Truy, “… Không phải ngươi còn muốn hút chút sức mạnh trên người nó đấy chứ?”

Đậu Đậu ném cho anh ta một ánh mắt có gì mà không được, Mạch Truy lập tức không nói gì nữa.

Ngược lại Đại Vu Sư rất vui vẻ, “Hay là cô thử xem.”

“Thử thì thử.”

Đậu Đậu nói rồi giơ tay hút sức mạnh trong người con thỏ ra ngoài, hút được một nửa đột nhiên nghĩ ra cái gì, “… Ngộ nhỡ em ngất đi thì sao?”

Mạch Truy, “Cũng không phải chưa từng ngất.”

Đậu Đậu, “…”

“Cô có thể khống chế sức mạnh trong cơ thể, để cho bọn nó đừng tiếp xúc với sức mạnh bên ngoài vào quá nhanh xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui