Vương Vấn

Nguyệt Hương quăng anh lên giường, tay lần mò xuống cúc hoa mà đâm đâm nới rộng.
-Ưm...khịt, hôm nay anh không được. Đừng làm!- Tuấn Minh khó chịu muốn tránh.
-Sao lại không được? -Cô bực bội ra mặt, nhìn anh đến hậm hực. Không cho thì hiếp!
-Cô chủ, súp của cô đã chuẩn bị xong.
Đang định ư ư với anh thì liền có người phá đám. Thôi cho ổng thoát lần này đi.
Ả người hầu tiến vào, trên tay cầm một chén súp nóng hổi. Mặt cúi gầm xuống không dám nhìn thẳng.

-A!
Tuấn Minh ngồi xuống giúp ả thu dọn, bị cô kéo lên giữ chặt. Lại ghen nữa rồi.
-Để cho nó dẹp! Tôi có kêu anh dọn giúp nó hả? Hả? -Cánh tay bị siết mạnh tới đau, Tuấn Minh mím môi chịu đựng, hai mắt sưmg đỏ lại chuẩn bị khóc.
-Hư...a, đau quá!
-Còn con này nữa, dọn xong thì cút ra ngoài đi! -Ả hầu sợ sệt run lẩy bẩy, cố dọn nhanh rồi phóng ra ngoài.
Cũng may hôm nay cô có việc, nếu không chắc cô ả đã chết rồi.

-Trong phòng-
Tuấn Minh hai chân mở rộng đón côn thịt của cô tiến vào, vách thịt chật chội bị càng quấy bởi quy đầu to tướng, cô liên tục bành trướng ở trong mông nhỏ, thúc đến nỗi cúc anh muốn tuông máu.
Hai hạt đậu ẩn sau lớp áo mỏng loét, đỏ lên mời gọi, làm cô phải cúi mặt xuống cắn mút.
-Ưm...o, ah
-Hức, anh muốn ra....ưm...o
Sau vài cú thúc mạnh thì cuối cùng anh cũng bắn ra, dòng tinh loãng nhoẹt đắng ngấy văng lên mặt cô, Nguyệt Hương dùng lưỡi chà xát rồi đem hết vào trong miệng. Rất ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận