Vương Vấn

Tuấn Minh ngồi nỉ non một góc, cuộc đời anh sao lại khốn nạn như vậy chứ?
Làm sao để thoát khỏi đây bây giờ?
Anh dò dẫm bò về phía trước, cố tìm cách đi ra ngoài.
-Muốn đi đâu? -Anh đông cứng miệng không nói gì, hai tháng ở đây, ngày nào cũng như địa ngục, cũng đủ cho anh nhận ra bộ mặt thật của con người này.
-Á...ưa...hư -Cô vừa chạm nhẹ, anh đã sợ tới lùi lại, cả người đập vào cái tủ phía sau.
-Ra đây! Mặc đồ vào, tôi tháo xích cho anh. -Nguyệt Hương thấy anh chậm chạp, nhịn không được vồ lấy ôm vào nhà tắm. Lúc thay áo một thân trần trụi đầy vết bầm của anh hiện ra trước mặt cô, cái này là váy mà.



P/s :Ko tìm được ảnh nam mặc nên mình lấy tượng trưng nha các bạn, đại loại là nữ9 cho nam9 mặc cái này nè.

Tuấn Minh rụt rè nấp trong lòng cô, sao lại dắt anh ra đây với bộ đồ thiếu vải này. -Hư...ư, em cho tôi vào lại phòng đi...-Cô thích thú nhìn con đĩ trong lòng nức nở, cái tay luồn xuống cánh mông mềm ụ mà nắn bóp.
-Cô chủ, hàng đã chuẩn bị xong!
-Được rồi, cứ vậy mà làm!
-Nếu làm tốt, cho cậu xài anh ta một đêm! -Hắn ta vui vẻ gật gù, đúng là người đẹp, nếu được thưởng thức qua thì con gì bằng.

Từ khi cô đem anh về nhà, không ngày nào hắn lại chẳng nghĩ tới anh, mỗi lần sóc lọ luôn phải thèm khát ngắm nhìn khuôn mặt của anh, tiếng rên rỉ thở dốc đó, gương mặt ửng hồng ướt nước đó, thật muốn hung hăng xông vào đâm nhừ tử.
Tuấn Minh biểu tình phản kháng, lục đục ngồi không yên -Ức...em...em, em đem tôi cho người ta à...hư
-Không muốn sao? -Cô luồn tay vào cúc muốn khuấy động, nhưng thấy nó vẫn còn sưng đỏ nên thôi, tâm tình phức tạp nhìn anh.
-Em bán tôi à...khịt hư...
-Ưm -Nguyệt Hương ôm anh siết chặt, đầu cô dụi vào lòng ngực của anh, cơn khoái lạc ập đến dồn dập. Phải làm sao với anh đây.
-A...a! Không muốn!
-Để tôi chịch hoặc là tôi đưa anh cho người khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận