Vương Vấn
-Ba ơi, ba! -Nguyệt Hương bế anh vào nhà mình, không nói gì cả.
-Hương...
-Gì?
-Ba anh đâu, với lại, em cho anh tháo bịt mắt đi! -Tuấn Minh nắm lấy tay áo cô lay lay, cánh môi khép mở, nước mắt ứ nghẹn trong lòng khi cô không trả lời.
-Ba, nằm mơ! -Cô quăng anh lên giường mềm, hơi khí nóng bỏng áp sát vào nhau, muốn ư ư nha.
Nguyệt Hương hôn chụt chụt lên má anh, đoi tay linh hoạt chồm lấy quần áo anh kéo xuống, vứt đất.
Mai viết tiếp, t buồn ngủ quá 🙄
Não hôm nay không chịu hoạt động, chắc mai nó mới hoạt động trở lại á 😀. Thôi pp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...