Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Ngày hôm sau, Tư Đồ Tu đi về hướng hoàng cung từ hộ bộ thỉnh hoàng thượng, thuận tiện bẩm báo tình hình chuyện đang xử lý.

Trên đường đi gặp Tư Đồ Cảnh.

Hắn ta mặc áo gấm màu tím nhạt, ở trong đình đi tới đi lui giống như đang chờ chàng, Tư Đồ Tu bước lên gọi: "Ngũ ca."

"Cuối cùng đệ cũng đến!" Tư Đồ Cảnh lớn lên giống hoàng quý phi, khuôn mặt hiền hòa, thân hình cao lớn, hơi mập, có chút cường tráng, hắn ta bước lên vài bước đón Tư Đồ Tu, đưa tay khoác lên vai chàng làm ra vẻ thân thiết, "Ta nghe nói hôm qua đệ đi Bạch Hà?"

"Đúng vậy." Tư Đồ Tu nói, "Sao thế?"

"Tứ ca đang ở chỗ phụ hoàng, đệ cẩn thận một chút. Không được không được, để ta đi cùng đệ, tránh cho đệ không đối phó được." Vẫn giống như đời trước, từng giây từng phút lo lắng cho chàng, giống như huynh đệ ruột thịt.

Tư Đồ Tu nhớ tới khi còn bé, bọn họ cùng nhau lén đến sông chơi, nhị ca đè đầu chàng, khiến chàng uống mấy ngụm nước, khi đó vì che chở cho chàng mà ngũ ca đánh nhau với nhị ca. Bắt đầu từ lúc đó, chàng luôn đi theo phía sau Tư Đồ Cảnh như cái đuôi nhỏ của hắn ta, tôn kính hắn, nghe lời hắn.

Chàng mỉm cười gật gật đầu nói: "Được."

Hai người vai kề vai đi đến Càn Thanh Cung.

Ánh mặt trời chiếu lên ngói trên mái hiên khiến cung tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Cả tòa cung điện tỏa sáng lấp lánh.

Bọn họ đi vào hành lễ với hoàng thượng Tư Đồ Hằng Thành.

Quả nhiên Tư Đồ Lan đang ở đó, hắn ta nhìn thấy bọn họ thì trêu chọc: "Hai người các đệ đúng là tiêu không rời mạnh, suốt ngày ở cùng một chỗ."

Tư Đồ Cảnh cười nói: "Bọn đệ nào có rảnh như tam ca, trước đây không lâu tam ca uống rượu ở Bát Bảo Lâu cùng với mấy vị đại nhân mà không mời đệ, tam ca thừa biết đệ thích uống rượu nhất. Còn thất đệ không thích uống rượu, bình thường ít khi thấy huynh, cả ngày đều bận rộn việc công, phụ hoàng, thất đệ không có công lao thì cũng có khổ lao đấy ạ."

Chỉ một câu nói đã ám chỉ Tư Đồ Lan và Tư Đồ Dập kéo bè kết phái, lại ra vẻ hai người bọn họ không thích ồn ào.

Tư Đồ Lan ngoài cười nhưng trong không cười.

Nếu không tính Hứa gia níu chân thì Tư Đồ Cảnh cũng có mấy phần mồm mép.


Tư Đồ Hằng thấy các con đối chọi gay gắt thì chau mày một cái.

Tư Đồ Lan nói về chuyện chính, hắn ta hỏi Tư Đồ Tu: "Hôm qua xe ngựa Bùi gia gặp chuyện không may, cô nương Bùi gia là do đệ cứu à?"

Thì ra là chờ chàng vì chuyện này.

Tứ ca này của chàng là người phong lưu nhất trong mấy vị thân vương, cũng là người có nhiều mưu mô nhất. Vì lật đổ Tư Đồ Cảnh và chàng mà hắn ta tốn biết bao nhiêu tâm tư, chỉ tiếc kết quả cuối cùng chỉ là giỏ tre múc nước. Luôn có người như vậy, cho rằng mình nắm chắc phần thắng, cho rằng mình có thể yên ổn mà đâm một đao sau lưng rồi đâm thẳng vào tim người ta.

Vận mệnh vô tình vô nghĩa, nhưng nó vĩnh viễn không bằng con người.

Khuôn mặt hiện lên nét châm chọc, chàng trả lời: "Đệ cứu, đệ tới Bạch Hà chơi, đúng lúc gặp công tử nhà họ Bùi nên nói chuyện cùng bọn họ một lúc, khi trở về, xe ngựa không nghe theo điều khiển của mã phu..."

Sao lại nói thật chứ? Tư Đồ Cảnh sốt ruột, đang định nháy mắt với chàng thì Tư Đồ Lan đã bắt đầu bới móc: "Không ngờ thất đệ lại rảnh rỗi đi chơi. Bình thường công việc nhiều lắm mà, lại còn chuẩn bị cho hôn sự cho ta, hai tay làm không hết chuyện mà vẫn có thời gian rảnh rỗi đi Bạch Hà, còn uống rượu nói chuyện với đám công tử nhà họ Bùi, Thẩm Mộng Dung và Từ Hàm. Ta phải nhờ thất đệ chỉ bảo rồi, sao thất đệ làm được hay vậy?"

Làm thân vương, kiêng kỵ nhất chính là mượn hơi trọng thần.

Tuy Tư Đồ Lập và Tư Đồ Lan ngầm làm không ít chuyện như thế này, nhưng để người khác làm thì bọn họ nhìn không vừa mắt. Đúng lúc Bùi Trăn lập công lớn, thăng lên quan nhất phẩm, đương nhiên Tư Đồ Tu sẽ trở thành bia ngắm.

Tư Đồ Cảnh thấy Tư Đồ Lan chỉ trích Tư Đồ Tu thì vội nói: "Phụ hoàng, ngài xem tứ ca nói kìa, dù sao thất đệ cũng con người, không lẽ không thể nghỉ ngơi sao? Nhi thần nghe nói ngày đó tứ ca cũng ở Bạch Hà?"

Thật không đơn giản, chuyện này mà cũng biết.

Tư Đồ Lan híp mắt lại.

Mỗi huynh đệ đều có ám vệ theo dõi đối phương, nhưng ai cũng không muốn mình làm gì người khác cũng biết, hắn ta cười rộ lên: "Cũng đúng, ai cũng phải nghỉ ngơi, chỉ là thất đệ biết lắm khổ nhiều, đi đến đó..."

Mắt thấy hai đứa con bắt đầu đấu võ mồm mà Tư Đồ Tu lại không giải thích cho mình câu nào, Tư Đồ Hằng trầm giọng nói: "Câm miệng hết cho trẫm, tới thỉnh an mà còn cãi nhau, không để cho trẫm được yên."

"Phụ hoàng..." Lời này có ý không muốn tiếp tục nghe nữa, Tư Đồ Lan có hơi tức giận.

Rõ ràng là Tư Đồ Tu là muốn kết thân với Bùi gia!


Không phải dạo này phụ hoàng kiêng kỵ những chuyện này sao?

Thấy hắn ta còn muốn nói, Tư Đồ Hằng mắng: "Để chuẩn bị tốt hôn sự của con nên Tu nhi thức khuya dậy sớm, nếu không phải do Lương thái y nhắc tới thì trẫm còn không biết mấy ngày trước nó bị bệnh nữa, bây giờ con còn soi mói việc vặt của nó, trẫm không nên thả lỏng con quá. Đến lại bộ điều tra lại danh sách các vụ xử trảm rồi báo lên cho trẫm."

Cuối cùng Tư Đồ Lan cũng không dám nói nữa.

Hắn ta liếc Tư Đồ Tu một cái.

Nó đứng thẳng người, bình tĩnh tự nhiên nói với phụ hoàng chuyện hộ bộ khất nợ thuế ngân, chắc hẳn nó còn không biết mình đắc tội bao nhiêu quan viên đâu nhỉ? Ngày nào đó ra khỏi cửa bị người ta ám sát còn không biết, có điều tính tình này của nó thật khiến người ta ghét từ nhỏ, giống hệt mẫu thân ruột của nó.

Sắc mặt Tư Đồ Lan trầm xuống.

Không biết nó có gì đáng giá để phụ hoàng coi trọng, năm đó Trương Lệ phi hoành hành ngang ngược đã chọc cho phụ hoàng chán ghét vứt bỏ, sau đó chết như thế nào cũng không biết, vậy mà bây giờ lại che chở cho đứa con này.

Chẳng lẽ là vì bồi thường chăng?

Hắn ta nhíu mày.

Từ Càn Thanh Cung đi ra, Tư Đồ Lan nước chảy mây trôi nói: "Thất đệ, không phải ta cố ý đối nghịch với đệ, chỉ là chuyện Bùi gia kỳ lạ nên ta tò mò thôi."

Tư Đồ Cảnh nhíu mày: "Chẳng lẽ tứ ca không biết người nào làm ư?"

"Đương nhiên, nếu các đệ tra ra được thì nhớ báo ta một tiếng." Hắn ta cười ha ha, nghênh ngang bỏ đi.

"Nhất định là hắn động tay chân, đệ cẩn thận chút, ta nghĩ hắn muốn khiêu khích Bùi gia, coi đệ diễn một tuồng kịch." Tư Đồ Cảnh căn dặn.

Trong ấn tượng của người khác, hắn luôn là người hiền lành thân thiết, nhưng hiền lành thân thiết có nguyên tắc, đó là một loại tính cách làm người ta quý trọng. Nhưng mà Tư Đồ Tu cũng biết, tâm tư hắn vô cùng thâm trầm, mọi thứ đều suy tính rất chu đáo, cho nên mới có thể nghĩ tới những thứ này. Chàng ừ một tiếng: "Cảm ơn ngũ ca nhắc nhở."

Tư Đồ Cảnh cười rộ lên, bước qua vỗ bả vai chàng hỏi: "Có điều ta thật sự tò mò, đệ nói cho ta biết, có phải đệ coi trọng nhị cô nương Bùi gia không? Nếu không... sao đệ dẫn đầu đi cứu?"


"Nhị cô nương?" Sắc mặt chàng kì lạ.

Sắc mặt Tư Đồ Cảnh càng kì lạ hơn, "Tam cô nương?"

Tư Đồ Tu nói: "Không phải, là đại cô nương."

"Cái gì?" Tư Đồ Cảnh giật mình, "Đó là..." Hắn muốn nói đó là kẻ ngốc, nhưng khi nhìn mặt Tư Đồ Tu thì khó có thể nói ra lời, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Ta không có nghe lầm đúng không? Bùi đại cô nương không phải cô nương bình thường, đệ...sao đệ coi trọng nàng?"

"Không vì sao cả." Tư Đồ Tu nghĩ chỉ là thói quen mà thôi, hơn nữa đó là cô nương do chính chàng dạy dỗ, chẳng lẽ nhìn nàng gả cho người khác ư?

Tuyệt đối không thể.

Tư Đồ Cảnh im lặng, một lúc sau lại cười rộ lên: "Đệ thích là tốt rồi, sau khi tứ ca thành thân là đến bản vương... "

Hắn ta có hơi xấu hổ, trên mặt khẽ đỏ ửng.

Hiếm thấy hắn xấu hổ như vậy.

Tư Đồ Tu cười nói: "Vâng, đợi ngũ ca thành thân rồi nói."

Hai người nói thêm vài câu rồi về phủ của mình.

Mấy ngày sau, Bùi Ngọc Kiều đã khỏe lại rồi. Nàng xin thái phu nhân mời Thẩm Thời Quang và Thẩm Mộng Dung sang chơi, thấy nàng nhiệt tình như vậy, thái phu nhân cười nói: "Được, chỉ là cái thiệp mời thôi mà. Có điều Kiều Nhi à, mấy ngày nay đều có khách đến nhà, con hãy đến gặp mặt trước đã."

"Khách nào ạ?" Bùi Ngọc Kiều hỏi.

"Một vài nhà." Thái phu nhân cười nhìn nàng, sau khi các cô nương trở về từ phủ trưởng công chúa thì bắt đầu có người tới cầu hôn, bà nhìn trúng vài mối, chỉ là không biết đứa cháu gái lớn này chịu hay không, dù sao thành thân cũng là phải sống cùng nhau hết đời, bà thương yêu nàng nên muốn cho nàng chọn.

"Kiều Nhi, sau khi mẫu thân con mất con đều dựa vào ta, nhưng chuyện thành thân..."

Bùi Ngọc Kiều giật mình, nhanh vậy sao?

Nhưng nàng không muốn gả, nàng kéo tay áo thái phu nhân, "Tổ mẫu, tổ mẫu, từ từ được không? Con, con muốn gả sau muội muội, đợi đến khi tam muội gả ra ngoài thì con..."

"Con nói cái gì đó?" Thái phu nhân nghĩ sang năm nàng đã mười bảy rồi, không thể đợi được nữa, bà nghiêm mặt nói, "Kiều Nhi, con nghe lời ta, không thể hồ đồ, ta không thể dung túng cho con chuyện này được."

Hiếm khi tổ mẫu nghiêm khắc như vậy, Bùi Ngọc Kiều cúi đầu xuống, miệng mím chặt không dám nói lời nào.


Thấy nàng không có tinh thần, thái phu nhân ôm nàng vào trong ngực an ủi: "Kiều Nhi, tổ mẫu cũng không nỡ rời xa con, nhưng con là con gái mà."

Là con gái thì nhất định phải lập gia đình sao? Bùi Ngọc Kiều nhớ tới chuyện ở vương phủ, nhớ tới muội muội, nàng hiểu rõ một cô nương rời khỏi nhà đến nhà phu quân có bao nhiêu khó khăn, nhưng nghe giọng điệu của thái phu nhân rất nghiêm túc, trong năm nay sẽ gả nàng cho người khác. Trước kia nàng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng lúc này nước đã đến chân thì nàng mới biết mình bài xích nó như vậy.

Nhưng tuổi mình đã không còn nhỏ, phải làm như thế nào mới có thể ở nhà mà không làm mọi người lo lắng đây? Nàng cố sức suy nghĩ, bên tai không nghe còn nghe thấy giọng nói của tổ mẫu nữa.

Nàng nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của mình ở đời trước, nhớ lại tất cả mọi chuyện để tìm cách, nhưng nó khó khăn giống như một người đi trong đêm tối mà không tìm được phương hướng.

Đúng lúc này nàng nhớ tới ngoại tổ mẫu, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, giống như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, "Tổ mẫu, con, con muốn giống như Viện biểu tỷ."

Nàng bỗng nhiên hét lên làm thái phu nhân giật mình một cái, một lúc sau mới lên tiếng được: "Con nói là Lâm Nhị cô nương, Lâm Viện?"

"Đúng vậy, con muốn tìm một người ở rể." Tam phòng Lâm gia sinh sáu vị cô nương, mắt thấy sắp tuyệt hậu thì nhị cô nương Lâm Viện tuyển người ở rể, chuyện này là do năm đó đại quản sự đi chúc thọ Lâm lão phu nhân trở về rồi kể, nó ảnh hưởng rất lớn tới Bùi Ngọc Kiều, trước đây nàng còn hỏi muội muội ở rể là gì nữa.

Thái phu nhân nghe nàng nói tới ngẩn người, sao cái đầu của con bé có thể nghĩ ra được chuyện này nhỉ?

"Có được không?" Bùi Ngọc Kiều rất hưng phấn, "Như vậy thì con không cần rời khỏi nhà rồi!" Đại phòng các nàng cũng sẽ không còn lại một mình phụ thân, lúc muội muội về nhà mẹ đẻ cũng có người để dựa vào, nàng còn có thể giúp tổ mẫu quản lý nhà cửa nữa.

Trong chốc lát thái phu nhân không biết trả lời như thế nào, bởi vì bà chưa từng nghĩ theo hướng đóbà im lặng một chút mới nói: "Ta phải bàn bạc cùng hầu gia và phụ thân con mới được." Bà nhìn Bùi Ngọc Kiều, "Kiều nhi, con biết ở rể có nghĩa là thế nào không?"

"Biết ạ." Bùi Ngọc Kiều gật đầu, "Muội muội nói cho con biết."

Thái phu nhân để cho nàng về trước.

Có cách tốt, Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ, nàng trở lại Vọng Xuân Uyển, Trạch Lan cười bưng khay ngọc tới, bên trên để đầy các loại điểm tâm, đủ loại hình dạng màu sắc đẹp mắt. Màu hồng, màu xanh nhạt, màu vàng, màu trắng tuyết, giống như một khúc vải năm màu rực rỡ.

"Cô nương, mau tới nếm thử."

Bùi Ngọc Kiều chỉ nghĩ là phòng bếp đưa tới, nàng nghĩ đầu bếp mới này có tay nghề thật tốt, nàng lấy một loại điểm tâm dạng thỏi vàng bỏ vào miệng.

Bên trong nhân bánh là mứt táo, đó là loại nàng thích, bên ngoài da bánh không thấm dầu, vô cùng ngon miệng.

Thấy nàng ăn ngon, Trúc Linh hỏi: "Điểm tâm do phòng bếp làm à? Sao trước nay chưa từng thấy?"

"Không phải phòng bếp làm, hôm nay đại thiếu gia và lão gia, nhị lão gia tới vương phủ cám ơn, điểm tâm này là do Sở vương điện hạ cho cô nương." Trạch Lan mím môi cười cười nói: "Điện hạ nói người là do chính điện hà cứu nên hy vọng cô nương mau khỏe lại, đây là một phần tâm ý."

Bùi Ngọc Kiều suýt chút nữa phun hết điểm tâm ra ngoài, nàng bị sặc đến nỗi ho liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui