Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Trúc Linh vội rót nước đưa đến miệng nàng.

Nàng uống hết nước mới thấy thoải mái một chút.

Trúc Linh nói: "Cô nương, nô tỳ nói không sai mà."

Nếu không thích thì tặng điểm tâm làm gì?

Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ấy một cái, cảm thấy vô cùng rầu rĩ.

Nhớ lại lần đầu gặp ở Minh Quang Tự, sau đó là Tết Nguyên Tiêu trả quẻ bói, rồi gặp nhau ở hầu phủ, cho đến cuộc gặp ở phủ trưởng công chúa, còn có chuyện ở Bạch Hà, thái độ của chàng đối với nàng rất khác đời trước.

Lẽ nào do mình không còn ngốc như trước nên chàng coi trọng mình chăng? Nàng sờ sờ mặt mình, ai cũng nói nàng xinh đẹp, chẳng lẽ đây là một trong những nguyên nhân ư? Nhưng đời trước nàng gả cho chàng cũng mang gương mặt này, đâu có thấy chàng thích bao nhiêu đâu.

Xem ra là vì nàng đã hiểu chuyện hơn trước đây nên chàng mới coi trọng nàng, nhưng dù có như vậy thì nàng cũng không muốn gả cho chàng lần nữa.

Nàng không muốn làm vương phi, không muốn tiếp tục nơm nớp lo sợ, cũng không muốn ứng phó hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng quý phi, những chuyện đó quá mệt mỏi, nàng rất kiên quyết lắc đầu: "Chắc chắn không phải. Đó chỉ là...là một chút tấm lòng, không có ý gì khác."

Trúc Linh không biết nói cái gì cho phải.

Xe ngựa của cô nương xảy ra chuyện, người đầu tiên chạy tới cứu cô nương là Sở vương thân phận cao quý, dù cho Trúc Linh có ngốc hơn nữa thì nàng ấy cũng biết mình đoán không sai.

Nhưng sao cô nương lại không muốn tin tưởng nhỉ? Có điều chuyện cũng đã xảy ra rồi, đành thôi vậy. Hôm nay cô nương nhắc tới chuyện ở rể, không chừng thái phu nhân sẽ đồng ý, dù sao đại phòng cũng không có con trai.

Trạch Lan đặt điểm tâm lên bàn rồi cười nói: "Con người thất điện hạ không tệ, trước kia thấy lạnh lùng ai ngờ cũng biết quan tâm người khác."

Nàng ta ước gì cô nương nhà mình có thể làm vương phi, một nô tỳ ở hầu phủ tất nhiên khác một nô tỳ ở vương phủ mà. Sau này nàng ta ở vương phủ cũng sẽ nhờ đó mà dễ leo cao hơn.

Đầu óc cô nương nhà mình không linh hoạt, sao có thể giữ chân đàn ông được?

Chỉ là không biết vị Sở vương này có muốn thành thân với cô nương không?

Trạch Lan không chắc chắn được.

Bên trong phòng chính, Hồ ma ma thấy thái phu nhân đau đầu thì lấy tay ấn vào các huyệt vị sau gáy cho bà, tay nghề này của bà ấy rất tốt, thật sự rất cần thiết với thái phu nhân chăm lo cho cả hầu phủ to lớn. Dù sao thì quản những chuyện này cũng rất mệt mỏi đầu óc, một khi mệt là cơ thể lại khó chịu.

Quả nhiên được Hồ ma ma ấn một lát thì thái phu nhân thấy thoải mái hơn nhiều, bà từ từ thở ra một hơi.

Hồ ma ma cười nói: "Thật ra ý của đại cô nương không tệ, ngài không lo lắng cô nương gả ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt sao? Nếu không làm con dâu trưởng thì trên có mẹ chồng, chị dâu, dưới có em dâu, có rất nhiều kiềm chế đối với đại cô nương, nào có thoải mái như ở nhà."

"Cái khó là ít người chịu ở rể, con trai nhà nào lại chịu ở rể chứ? Trừ phi là cùng đường."

Điều này cũng đúng, Hồ ma ma gật đầu, muốn ở rể thì điều đầu tiên phải chịu là bị người ta chê cười, chỉ một điều này thôi là đã khó rồi, cũng ảnh hưởng tới quan hệ vợ chồng. Nhưng cũng không phải không thể, dù sao triều đình khá thoáng với việc thi cử, người ở rể cũng có thể thi cử, không giống trước đây đối đãi với người ở rể như nô tỳ.

"Có thể tìm trong tộc, Bùi gia ở Kim Lăng, Tô Châu đều có chi thứ, tìm thân thích sẽ biết rõ được gốc rễ."

Thái phu phân suy nghĩ đề nghị của Hồ ma ma, sau đó cho người mời Bùi Mạnh Kiên và Bùi Trăn tới.


Nghe bà nói chuyện này, Bùi Trăn cười ha ha: "Thật sự là ý của Kiều Nhi ạ?"

"Đúng vậy, nó làm ta hết hồn. Trước kia chẳng biết việc gì cả, bây giờ lại biết nghĩ tới tương lai." Hai tay thái phu nhân đặt trên bàn, để lộ đôi vòng tay ngọc bích chạm vào nhau leng keng, "Chỉ là lúc đó ta không trả lời nó. Bây giờ nói với các con, các con thấy chuyện này được không?"

Bùi Trăn còn chưa trả lời là Bùi Mạnh Kiên đã trầm giọng nói: "Hồ đồ! Không phải đại phòng đoạn tử tuyệt tôn gì mà cần nó phải kén rể. Nói thật khó nghe! Còn con..." Ông lườm Bùi Trăn, "Con tái giá rồi sinh con trai nhanh đi, đừng để người ta chê cười sau lưng, lại còn để con gái phải mất mặt."

Bị phụ thân mắng một trận, Bùi Trăn cúi đầu xuống, "Không phải còn đệ đệ sao ạ? Còn Kiều Nhi thì nếu có người thích hợp, con cảm thấy kén rể cũng không có vấn đề gì."

Lại nói lảng sang chuyện khác, Bùi Mạnh Kiên tức giận vỗ bàn rồi chỉ vào Bùi Trăn: "Con không nghe lời mẫu thân cũng không nghe lời phụ thân. Lẽ nào đến tuổi này rồi mà vẫn muốn ta lấy gia pháp ra phạt?"

Bùi Trăn bình tĩnh nói: "Nếu phụ thân muốn vậy thì con cũng đành tuân."

"Được rồi, được rồi." Thái phu nhân sợ hai cha con cãi nhau nên nói với Bùi Trăn: "Mấy ngày nay con mệt nhiều rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện của Kiều Nhi không gấp được."

Bùi Trăn đứng lên cáo từ.

Bùi Mạnh Kiên không định dừng lại, còn muốn mắng tiếp, ông nhịn đã lâu rồi. Trước đó thái phu nhân đã nói với Bùi Trăn, ông làm phụ thân, không tiện nói chuyện, nhưng không phải là trong lòng ông không để ý, có điều thái phu nhận đã nói rồi mà Bùi Trăn  không nghe lọt tai. Mắt thấy ông lại sắp nổi giận, thái phu nhân kéo tay áo ông.

"Đều do bà chiều nó!" Bùi Mạnh Kiên bỗng quay đầu hét lên.

Thái phu nhân đỏ mắt, bà cầm khăn lau, "Cứ coi là thiếp chiều nó đi."

Nhìn vợ già rơi lệ, Bùi Mạnh Kiên mềm lòng.

"Không phải ông không biết tính Trăn Nhi, nó vẫn luôn khư khư cố chấp, mềm không được cứng không xong." Thái phu nhân khuyên: "Thiếp đã nhờ Đậu lão phu nhân, nếu có người thích hợp thì nhìn một lần. Lúc này cũng chỉ có thể xem vận may rồi, ông không thể cố ép nó được, cứ tiếp tục như vậy thì dù cưới vợ về Trăn Nhi sẽ không để ý, lúc đó khó mà nói chuyện với thông gia."

Tuy nói trong gia đình phần lớn chuyện là do đàn ông làm chủ, nhưng phụ nữ lại có tâm tư tinh tế, suy nghĩ chu đáo, vì vậy mới có tiếng nói trong chuyện kết thân. Cho nên ở Bùi gia, con cháu tới tuổi thành thân là do đương gia chủ mẫu lo, mà Bùi Mạnh Kiên cũng tin tưởng thê tử mình.

Không vừa lòng với con trai mình, ông phất tay áo làm đổ ấm trà trên bàn.

Ra khỏi phòng chính thì sắc trời đã tối, mặt trăng lưỡi liềm treo cao, ánh trăng dịu nhẹ rơi trong vườn, dường như hoa cỏ được nhuộm một lớp sương trắng.

Bùi Trăn dừng chân thở dài một hơi, Khương Cửu Thành ở sau bước tới gọi một tiếng đại nhân.

Ông hỏi: "Tra được chưa?"

"Thuộc hạ vô dụng, xin đại nhân trách phạt." Khương Cửu Thành quỳ một chân xuống đất, "Ngày đó có nhiều người và xe ngựa qua lại nên khó tìm được manh mối."

Đại khái Bùi Trăn đoán được sẽ có kết quả như thế, nhưng mà nữ nhi bị thương làm ông rất tức giận nên vẫn cho người điều tra, bên tai lại nghe Khương Cửu Thành nói: "Có điều ngày đó Yến vương và Sở vương đều có mặt ở Bạch Hà, hai người họ đều đáng nghi. Cuối cùng là có ý gì thì thược hạ không dám nói bừa."

Tay phải Bùi Trăn nắm ngọc bội bên hông, ngày đó Bùi Ứng Hồng nói với ông rằng Tư Đồ Tu cứu Bùi Ngọc Kiều trước tiên, nếu hắn ta muốn mượn cơ hội kết thân thì phải cứu Bùi Ngọc Anh đầu tiên trước mặt người khác mới đúng. Không phải ông ghét bỏ con gái lớn ngốc, mà là con cháu hoàng gia chọn thê tử chặt chẽ hơn nhà bình thường, theo lý thì Tư Đồ Tu không nên có lựa chọn này.

Vậy là Yến vương sao?

Hai hàng lông mày của ông nhíu chặt lại, Bùi gia chưa bao giờ tham gia vào tranh đấu hoàng thất, không ngờ bây giờ cũng bị kéo vào, ông cho Khương Cửu Thành lui, còn mình thì đi đến Vọng Xuân Uyển.


Bùi Ngọc Kiều rãnh rỗi thêu hoa, nghe nói phụ thân đến thì bay nhanh ra ngoài giống như con chim nhỏ.

Nàng cầm đôi vớ màu xanh nhạt đưa cho Bùi Trăn xem: "Con vừa làm xong một đôi vớ, phụ thân, con tặng người."

Khuôn mặt tươi cười như hoa, Bùi Trăn cúi đầu nhìn: "Lần trước làm giầy, làn này làm vớ, Kiều Nhi, con bận như vậy mà còn có thời gian luyện chữ sao?"

"Đương nhiên là có!" Nàng có thời gian là cả đời mà, bây giờ mới có bao lâu đâu, nàng cười nói: "Phụ thân, người lấy về mai mang đi."

"Được." Bùi Trăn lấy đưa cho tùy tùng rồi bước vào khuê phòng của nàng, "Vi phụ vừa đến chỗ tổ mẫu con."

"À, là về chuyện kén rể ạ?" Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều lóe sáng, "Phụ thân đồng ý không? Con cảm thấy rất tốt, như vậy thì con có thể ở nhà rồi."

Khóe môi Trạch Lan giật giật, chỉ coi như nàng ta không nghe rõ gì.

Bùi Trăn nhìn Bùi Ngọc Kiều hỏi: "Nếu con biết ý nghĩa của việc kén rể thì con nên biết là người bằng lòng ở rể sẽ không phải là công tử danh môn thế gia, cũng không phải người tài trí hơn người, văn võ song toàn."

Bùi Ngọc Kiều cười giễu cợt: "Nếu không phải kén rể thì con gái cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được gả cho một người tốt. Phụ thân, thật ra con chỉ không muốn gả ra ngoài, con không nỡ rời xa tổ mẫu, không nỡ rời xa phụ thân, con chỉ muốn cả đời ở nhà, tự do tự tại, thật là tốt. Lúc phụ thân rãnh rỗi thì chúng ta sẽ ra ngoài chơi, lúc phụ thân không rảnh thì con sẽ ở cùng tổ mẫu, đến khi muội muội thành thân, lúc con bé về nhà mẹ đẻ, mỗi lần đều có thể nhìn thấy con."

Nàng rất ít khi nói một lần nhiều như vậy, bây giờ nàng nói với khuôn mặt tràn ngập nụ cười, tràn đầy ước mơ, dường như đó là chuyện vui sướng nhất trên đời.

Bùi Trăn nghe mà thấy trong lòng có cảm giác chua xót, cũng có cả vui mừng.

Ông đặt tay lên đỉnh đầu nàng xoa, "Kiều Nhi, con nghiêm túc sao? Con thật sự không muốn gả, cho dù con có người mình thích ư?"

Trên đời này ông chỉ quan tâm hai chuyện, một là diệt trừ ngoại di bảo vệ dân chúng, hai là hai bên có tình, đầu bạc răng long. Chỉ là điều thứ hai không thực hiện được nên còn tiếc nuối. Nhưng ông có hai đứa con gái, ông có thể nhìn hai đứa hạnh phúc.

Bùi Ngọc Kiều gật đầu: "Con nghiêm túc, con cũng không có người thích, nên con không muốn cứ gả ra ngoài như vậy. Phụ thân, con xin người, con không muốn."

Nàng áp mặt vào lòng ông cầu xin.

Bùi Trăn biết nàng đã nghĩ kĩ nên bèn cười nói: "Ta sẽ nói với tổ phụ tổ mẫu con, cho dù là thành thân hay kén rể thì cũng phải chọn người con thích, chúng ta không cần những thức khác." Ông nhấn mạnh từng chữ: "Nếu con không muốn thì không gả cũng không sao, chỉ cần con thấy vui là tốt rồi."

Cuộc trò chuyện của hai người lần này rất không bình thường, Trạch Lan nghe mà thấy sợ, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bùi Trăn, chỉ thấy trong mắt ông toàn vẻ cưng chiều, như vô điều kiện bao dung đứa con này dù cho nó có làm bất cứ chuyện gì.

Trạch Lan nghĩ nếu cô nương thật sự làm như vậy thì tối đa nàng ta cũng chỉ được gả cho tiểu quản sự, vĩnh viễn phải làm hạ nhân, nàng ta không ngờ tới chuyện này, vốn tưởng rằng dù cô nương có ngốc thì cũng được gả vào nhà giàu, dù sao cô nương cũng là cháu ruột hầu phủ mà.

Bùi Trăn đi, Bùi Ngọc Kiều vô cùng vui vẻ, nàng biết mình không cần phải lo lắng chuyện thành thân nữa, nàng không cần gấp, cứ từ từ mà sống.

Trạch Lan chết lặng đứng ở đó, một lúc sau mới tỉnh lại, nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu cô nương cứ tiếp tục kéo dài thì lúc lớn tuổi phải làm thế nào? Gìa rồi, gặp đàn ông mình thích cũng rất khó gả."

Bùi Ngọc Kiều thản nhiên nói: "Cuộc sống đạt tám chín phần mười là được lắm rồi. Bây giờ ta sống tốt như vậy, cho dù có chút chuyện không như ý thì cũng là nên như vậy." Nếu muốn ở bên người thân thì phải bỏ qua tình cảm cá nhân, chuyện này nàng không oán không hối hận.

Nếu không...Tư Đồ Tu nói thế nào nhỉ? À, cá và tay gấu, không thể chọn cả hai được. Chuyện đâu thể vẹn toàn.

Nàng vừa nghĩ vừa nhìn trên bàn, cả khay ngọc tỏa ra sự hấp dẫn cực lớn. Khi ở vương phủ, chuyện làm nàng vui vẻ nhất là nếm thức ăn do phòng bếp nấu, nhưng chàng không cho nàng ăn nhiều, chàng nói mập lên sẽ không tốt, bắt nàng phải học cách ăn uống điều độ.


Hừ, vậy bây giờ đưa tới nhiều như vậy làm gì?

Rốt cuộc... có nên ăn một cái nữa không?

Nàng do dự nửa ngày rồi chọn cái bánh màu xanh, sau đó nói với Trúc Linh và Trạch Lan: "Các em cũng ăn đi, phần còn lại chia cho nha hoàn bà tử bên ngoài, để tới mai sẽ hỏng mất."

Không thể vứt điểm tâm ngon như vậy.

Bởi vì Bùi Trăn nên thái phu nhân nghĩ Bùi Ngọc Kiều không chịu gả cũng được, nuông chiều nó mười mấy năm rồi thì nuông chiều thêm vài năm nữa cũng có sao đâu. Dù thế nào thì nó cũng là một cô nương, bà không tin sau này nó sẽ không thông suốt. Không chừng ngày nào đó gặp người mình thích lại vội vã đòi gả ra ngoài.

Ai ngờ hôm nay Bùi Ngọc Kiều nói muốn học quản gia, dọa cho thái phu nhân và Mã Thị giật mình.

Gần đây con bé bị sao thế? Hết muốn kén rể lại muốn học quản gia, Mã Thị cười híp mắt nói: "Kiều Nhi, bình thường còn phải theo phu tử học tập, làm sao còn thời gian học những thứ này nữa, nếu thật sự rãnh rỗi thì đến thôn trang chơi cũng được mà."

"Nhưng muội muội có thể học mà." Bùi Ngọc Kiều nhìn Bùi Ngọc Họa, "Nghe nói thỉnh thoảng tam muội cũng theo nhị thẩm học quản gia, sao đến lượt con thì không được?"

Sớm muộn gì Bùi Ngọc Anh cũng phải thành thân, nàng ấy là một mầm giống tốt, thái phu nhân đã cho nàng ấy học quản gia từ sớm, còn Bùi Ngọc Họa, Mã Thị sợ sau này nàng ta ở nhà phu quân không ứng phó được sẽ chịu thiệt nên dạy chút chuyện bếp núc.

Không ngờ nàng còn có thể phản bác, Mã Thị có hơi tức giận, chuyện Đậu lão phu nhân tìm thê tử cho Bùi Trăn đã làm bà ta đủ nghẹn rồi, bây giờ lại thêm đứa ngốc này gây phiền phức, chỉ là đang ở trước mặt của mọi người nên bà ta phải ra vẻ hiền lành, "Con có lòng muốn học là chuyện tốt."

Thái phu nhân đồng ý: "Con học với Anh Nhi đi. Quản gia không tách rời bạc, trước tiên con học số học..." Bà nghĩ dù như thế nào thì lòng ham học của Bùi Ngọc Kiều luôn có lợi cho tương lai, "Đúng dịp thôn trang gửi sổ sách lên, con và Anh Nhi cùng nhau xem. Còn có phòng giặt đồ, Anh Nhi, con dẫn tỷ tỷ đi xem người ta làm như thế nào chuyện, bắt đầu học từ chỗ thấp nhất."

Hai tỷ muội dạ một tiếng.

Đến khi đi ra, Bùi Ngọc Anh nhìn tỷ tỷ mình cười liên tục, "Lá gan của tỷ còn lớn hơn muội, kén rể gì đó, nếu là muội thì muội chẳng dám nói với tổ mẫu và phụ thân đâu."

"Là do tỷ ngốc nên không có gì phải sợ." Bùi Ngọc Kiều tập trung suy nghĩ, "Người bình thường không nên so với người ngốc."

Bùi Ngọc Anh phì cười: "Chớ nói nhảm, bây giờ tỷ không ngốc như trước nữa rồi, đừng lúc nào cũng so sánh, chỉ là muội không đồng ý chuyện kén rễ lắm." Nàng ấy có hơi lo lắng, "Đàn ông bình thường không bằng lòng, đàn ông bằng lòng thì..." Người dựa vào nhà thê tử đều là người không có chí hương, Bùi Ngọc Anh nàng cao ngạo, sao có thể để ý đàn ông như vậy.

Có điều nghĩ theo hướng tốt, một người bằng lòng ở rể sẽ rất nghe lời thê tử, và sẽ không có chuyện ức hiếp tỷ tỷ.

Hai người vừa nói vừa đi về hướng phòng giặt đồ, chỉ thấy đám hạ nhân vào vào ra ra đang bê quần áo và đồ dùng hàng ngày nhận từ các phòng, bọn họ thấy các nàng tới thì dừng lại hành lễ.

Bùi Ngọc Anh nói: "Làm việc đi, đừng kéo dài thời gian." Nàng ấy nói với quản sự, "Sắp vào mùa hạ rồi, lấy chiếu trúc ra. Nếu có hư hỏng thì tới Du huyện đặt cho sớm. Còn nữa, thay màn cửa sổ khác đi, đã đóng một lớp bụi rồi, trong hôm nay gỡ ra giặt sạch."

Giọng nói của nàng ấy không nhanh không chậm, lại lộ sự uy nghiêm, rất có khí thế của chủ nhà, Bùi Ngọc Kiều nhìn muội muội, nàng nghĩ muội muội mình thật giỏi, không biết khi nào nàng sẽ được như muội muội mình đây nhỉ?

Nàng không tự chủ học động tác và vẻ mặt của Bùi Ngọc Anh, nàng ấy thấy vậy thì cười nói: "Xem nhiều một chút là được, không cần học theo như vậy. Chỉ cần tỷ thưởng phạt rõ ràng thì bọn họ sẽ nghe lời tỷ. Có điều trước khi làm một việc gì thì tỷ phải suy nghĩ cho kĩ rồi mới sai người đi làm, nếu không... Phải giao lại cho người khác quản."

"Phải suy nghĩ rồi mới làm." Nàng nói, "Tỷ cũng biết vậy, nhưng sợ tỷ không đủ tỉ mỉ."

"Cho nên mới cần học xem người khác làm như thế nào. Tỷ phải nhớ kỹ tỷ là chủ tử nên không cần phải sợ hãi. Nếu không biết thì đi hỏi quản sự, bọn họ biết bọn họ sẽ dạy tỷ."

Đời trước, nàng rất ít khi học hỏi muội muội như vậy. Thì ra còn có thể làm như thế, nàng gật đầu: "Mỗi ngày trừ theo phu tử học thì tỷ sẽ theo muội học."

Hai tỷ muội vừa nói vừa cười đi ra, Bùi Ngọc Kiều học muội muội đi thẳng lưng, trên mặt mang nụ cười tự tin, giống như tiểu thư khuê các chân chính, không thể lại gần mà chỉ có thể đứng xa nhìn.

Mạnh Trinh đứng ở dưới cây ngân hạnh nhìn nàng, nhớ tới đám hạ nhân truyền nhau Bùi Ngọc Kiều muốn kén rể, lúc vừa nghe hắn ta rất kinh ngạc, bây giờ nhìn nàng, dường như cũng không có cảm giác đột ngột lắm. Nàng càng ngày càng có ý nghĩ của chính mình, bây giờ lại học quản gia, chắc là muốn ở lại Bùi gia, muốn hắn ta bỏ họ của mình ở rể Bùi gia là chuyện tuyệt đối không thể.

Chuyện mình đã suy nghĩ lâu, vốn định làm từng bước, cứ ngỡ không khó làm, ai ngờ bỗng nhiên nàng thay đổi, hắn ta khẽ kéo tay áo, bên trong tay áo là thư mẫu thân vừa gửi tới.

Năm ngoái hắn ta không đậu cử nhân nên phải đợi tiếp ba năm, mẫu thân muốn lên trấn trên chọn thê tử cho hắn ta, cũng giục hắn ta trở về, nhưng sao hắn ta có thể đồng ý được đây? Hắn ta không muốn đi theo con đường buôn bán, nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi, lại còn phải nuôi đệ đệ và muội muội, từ lúc sinh ra là hắn ta phải mang gánh nặng như vậy trên vai.


Những cậu ấm hầu phủ này đâu hiểu, Bùi Ứng Hồng và Bùi Ứng Lân chỉ cần thi tú tài là có được chức vụ, bọn họ trời sinh dễ dàng hơn người khác.

Mạnh Trinh nở nụ cười giễu cợt, hắn ta lấy ngân phiếu vất vả dành dụm ra nhìn rồi bỏ lại vào trong tay áo.

Ngày mười lăm tháng tư công bố danh sách, sáng sớm hôm nay tất cả mọi người đều đang thảo luận người có tên trong danh sách này, Bùi Ngọc Kiều không cần hỏi cũng biết ba vị trí đầu thi đình là ai.

Nàng ngồi cho Trúc Linh chải tóc, Trạch Lan lải nhải: "Cô nương biết không, Thẩm công tử là trạng nguyên, còn Từ công tử là thám hoa. Quả nhiên nhìn là biết không phải người bình thường. Cô nương, Thẩm gia có qua lại với chúng ta, cô nương muốn đi chúc mừng không? Còn có Từ gia..."

Tất nhiên Bùi Ngọc Kiều muốn tới Thẩm gia chúc mừng, có điều hôm nay là ngày  Phật tốt lành, tổ mẫu đã nói trước là muốn dẫn nàng đi dâng hương lễ tạ thần, đương nhiên là bà muốn cầu nguyện cho nàng rồi. Hơn nữa, trước đó vài ngày trời lạnh, tổ mẫu không tiện đi chùa miểu, bây giờ xuân về hoa nở nên bà càng muốn ra ngoài.

Không để ý đến lời nói tốt đẹp của Trạch Lan, Bùi Ngọc Kiều bước tới chính phòng, thái phu nhân đang phân phó quản sự: "Chuẩn bị chút quà tặng sáng mai đưa qua Thẩm gia và Từ gia."

Bùi Ngọc Kiều la lên lên: "Tổ mẫu, sao lại tặng cho Từ gia?"

Mã Thị nói: "Sao lại la lên như thế? Không phải Từ gia có qua lại với Thẩm gia sao? Chẳng lẽ chỉ tặng một nhà? Hơn nữa Từ công tử khá hợp với Ứng Hồng và Ứng Lân. Lần trước cứu bọn con cũng có phần của cậu ta. Đương nhiên là phải tặng rồi."

Bùi Ngọc Kiều im lặng, nàng nghĩ không ra lý do nào để phản bác.

Mắt thấy đến lúc lên đường, ngoại trừ Mã Thị thì các cô nương đều ngồi xe ngựa đi Minh Quang Tự, đương nhiên các công tử cũng đi, bao gồm cả Mạnh Trinh. Ngày hôm đó rất đông người, xe ngựa Bùi gia đi tới cửa thành thì phải đợi một lúc mới đi được, vì ở cửa thành đang có nhiều người chen lấn nhau.

Tới trong miếu, mọi người dâng hương, Bùi Ngọc Kiều có ý muốn nên cầu xin bồ tát một lúc lâu mới ra ngoài, Bùi Ngọc Họa trêu ghẹo: "Tỷ cầu tìm được người ở rể tốt sao?"

Nàng ta thấy chuyện này vô cùng buồn cười, trong lòng cho rằng Bùi Ngọc Kiều chẳng hiểu gì cả, chỉ biết nói bậy, đương nhiên nàng ta không Bùi Ngọc Kiều thật sự muốn kén rể, không đợi nàng trả lời là nàng ta lại nói tiếp: "Đi ra phía trước xem đi, bây giờ tới Minh Quang Tự rất đẹp, hoa dại trên núi đều đã nở, không giống hoa trồng trong vườn, ngắm rất thú vị."

"Tổ mẫu đâu?" Bùi Ngọc Kiều hỏi.

"Tổ mẫu muốn tặng kinh, đến đó lại gặp mấy vị lão phu nhân, bọn họ gặp nhau nhất định phải nói chuyện cả nửa ngày, nên tổ mẫu bảo chúng ta tự đi chơi, bên kia còn có nhiều cô nương nữa kìa."

Ba tỷ muội ra phía trước.

Quả nhiên các cô nương đều ở đây, mọi người xem núi xem tháp, hứng thú lên thì lấy giấy bút ra vẽ, còn có hai hoặc ba người lại trò chuyện rôm rả, vô cùng náo nhiệt.

Tư Đồ Tu đứng cách đó không xa, chàng đưa mắt nhìn núi, trong lòng lại suy nghĩ chuyện kén rể, không biết là sợi dây nào trong đầu nàng đứt mà nghĩ ra được ý này, hay là do chàng tặng điểm tâm nên mới thế?

Nhưng nàng rất thích ăn mà, Thẩm Mộng Dung tặng điểm tâm, nàng không cẩn thận làm hỏng mà cũng không nỡ bỏ. Trong khi chàng tặng nàng nhiều điểm tâm như vậy, cái nào mà không ngon, đều là do ngự trù làm ra.

Theo lý nàng nên thích mới đúng, sao bỗng nhiên lại muốn kén rể? Thay đổi cách đối nghịch với chàng sao?

Hôm nay cần phải hỏi cho ra lẽ.

Gió trên núi thổi áo chàng bay phấp phới.

Lúc này Mã Nghị bước vội tới nhỏ giọng nói: "Sợ rằng rất khó có cơ hội nhìn thấy Bùi đại cô nương, điện hạ, bên kia có quá nhiều người."

Tư Đồ Tu ừ tiếng rồi hỏi: "Nàng ăn gì chưa?"

Mã Nghị ngẩn ra, không rõ chàng hỏi cái này làm gì nhưng vẫn trả lời: "Ăn rồi, hôm nay có nhiều người nên trong miếu chuẩn bị nhiều thức ăn, điểm tâm của Minh Quang Tự rất ngon."

Ăn điểm tâm phải uống nước.

Tư Đồ Tu nói: "Đi, đi chỗ khác."

Mã Nghị vừa đi vừa nhìn, sau đó cười ha ha trong bụng, hắn ta nghĩ một thân vương mà đi canh giữ nhà xí thì quá không ra gì rồi. May là không ai thấy, nếu không... Truyền ra ngoài thì còn mặt mũi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận