“Tê” một tiếng, tiết khố bị kéo xuống.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy máu nhiễm đỏ quần, thế mới biết Nguyễn Miên Miên không nói dối, nàng thật sự đến ngày, hơn nữa trải qua một phen giãy dụa vừa rồi, bụng đã sớm bắt đầu đau dữ dội.
Nguyễn Miên Miên suy yếu nằm trên nhuyễn điếm, ôm bụng, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, thân thể cuộn thành hình con tôm.
Tóc của nàng vì giãy dụa mà bung ra tán loạn, dính vào mồ hôi trên mặt, bộ dáng rất chật vật.
“Miên Nhi…” Nhìn nàng thống khổ cuộn tròn một chỗ, Tiêu Nguyệt giống như đột nhiên thức tỉnh, nháy mắt giọng điệu nhu hòa.
Hắn tới gần nàng, nghĩ muốn bế nàng dậy, lại bị nàng giãy dụa đẩy ra, thanh âm suy yếu nhưng giọng điệu thực kiên định,” Tiêu Nguyệt, ngươi đừng chạm vào ta!”
Tiêu Nguyệt ngẩn ra, cúi đầu cười một tiếng, thực chua sót, thực bất đắc dĩ.
“Ta chỉ bế nàng thôi, sẽ không miễn cưỡng nàng nữa, Miên Nhi…Ta biết nàng hiện tại rất khó chịu, để ta bế nàng đi, vào trong cung ta sẽ mời thái ý đến.”
Hắn liền cứng đờ động tác, kiên nhẫn chờ nàng, thanh âm ôn nhu như có thể hòa tan không khí bụi bặm này.
Nguyễn Miên Miên nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu.
Hành vi vừa rồi của hắn, đã in sâu đau đớn trong lòng nàng.
Miễn cưỡng cử động thân mình, dựa vào ngồi trên nhuyễn điếm, đem cẩm bào của Tiêu Trì quấn trên người, sau đó quay qua nhìn ngoài màn xe, coi Tiêu Nguyệt như không khí.
Tiêu Nguyệt suy sụp buông tay, ngồi xuống một bên khác, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng đột nhiên xảy ra chuyện gì.
Hai người cứ như vậy giằng co, không khí dị thường trầm mặc.
Trong không trung nổi lên một trận tuyết nhỏ, những bông tuyết lẻ loi lả tả bay xuống, như tiểu tinh linhđang khiêu vũ, nhảy múa rất vui vẻ.
Nguyễn Miên Miên nhìn bông tuyết bay xuống, lần đầu tiên cảm thấy bi thương như thế.
Mười bốn năm qua, lần đầu tiên nhìn vào cuộc hôn nhân chính trị này, hôn nhân không có tình yêu, nhất định là nghiệt duyên.
Tiêu Nguyệt bá đạo, Tiêu Nguyệt ôn nhu, Tiêu Nguyệt ghen tuông, Tiêu Nguyệt sủng ái, đều hung hăng đem nàng đẩy vào lốc xoáy đau thương cùng bi thương, đánh thẳng vào nơi sâu nhất linh hồn, thật lâu kích động…
Xe ngựa dừng lại ở Mộng Xuân các, Tiêu Trì và Dung Triệt lo lắng cũng cùng nhau theo tới.
Tiêu Nguyệt vươn tay, giọng điệu có chút khẩn cầu: “Miên Nhi…cho ta bế nàng trở về phòng đi.”
Nguyễn Miên Miên vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Hoàng huynh cùng Dung Triệt đều ở bên ngoài, bộ dạng này của nàng cũng muốn bị bọn họ nhìn thấy sao?”
Nguyễn Miên Miên cúi đầu nhìn mình, trừ bỏ cẩm bào của Tiêu Trì, quần áo của chính mình đều đã rách nát không chịu nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...