Vương Phi Trắng Nõn


“Làm sao mà có dấu vết này?” Tay hắn không ngừng cọ sát trên dấu vết màu hồng đó, “tại sao nàng lại mặc áo của Tiêu Trì?”
“Ta…” Miên Miên căn bản không biết trả lời như thế nào, dù sao cũng không thể nói cho hắn là bị một tên biến thái cắn được.
“Hạ Lan Miên Miên!” Tiêu Nguyệt không kiên nhẫn được nữa, hơi thở ấm áp phủ trên mặt nàng, ánh sáng lạnh lẽo từ hai tròng mắt chiếu thẳng vào mắt nàng.
Giây tiếp theo, môi hắn ép xuống phủ lấy môi nàng.
Nụ hôn đau đớn, thô bạo, bá đạo, gần như cắn xé, không chút thương tiếc.
Miên Miên chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo đọng lại giữa môi, rồi lan ngập lòng, nàng liều mạng giãy dụa, lấy tay đẩy hắn, dùng chân đá hắn.

Khí lực của nàng trước mặt hắn tựa như con kiến nhỏ.
Tiêu Nguyệt đặt nàng lên tấm đệm, dễ dàng chế trụ cổ tay nàng, đầu gối chặn hai chân nàng, sức nặng toàn thân đều đặt trên người nàng, trong mắt là hình ảnh chính mình không thể kiềm chế dục vọng, “ Miên Nhi…ta sẽ biến nàng trở thành người của ta!”
Miên Miên cảm nhận được bụng dưới của mình bị một dị vật cứng rắn to lớn đâm thẳng vào, liều mạng lắc đầu: “Tiêu Nguyệt…ta còn chưa đến tuổi thành niên, ngươi không thể làm như vậy!” (chika: hơ. Đúng k nhể? Bạn miên miên chưa đến tuổi cập kê hay tuổi dc viên phòng ý nhể? Bạn nào còn nhớ k?)
“Miên Nhi…ta không chờ được đến ngày đó…Ta không thể dễ dàng tha thứ khi trên người nàng có lưu lại vết tích của người khác.”
Nói xong, hắn lại cúi xuống, cố chấp dồn dập hôn nàng, dùng đầu lưỡi mở hàm răng của nàng, hơi thở nóng hừng hực phả lên mặt nàng, đầu lưỡi thuận thế nhập vào khoang miệng nàng, điên cuồng chiếm đoạt.
“Ưm…” Miên Miên bị hắn hôn thật khó chịu, giãy dụa, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Hắn lại mất đi khống chế, một tay chế trụ nàng, một tay kéo áo khoác, xé áo lót của nàng.

Miên Miên phản xạ có điều kiện, hoảng sợ nhìn hắn, trong mắt hắn có tình ý, có dục vọng, còn có một tia sắc thái nguy hiểm mà nàng không hiểu.
Bàn tay của hắn bao phủ ở nơi mềm mại của nàng, bộ vị kia lại rục rịch dựng đứng lên.
“Ư… Ưm” Miên Miên bị hắn che môi lại, toàn thân cũng bị hắn khống chế không thể giãy dụa, nàng chỉ có thể dùng tay đánh hắn, hung hăng cấu hắn, móng tay cơ hồ bấm sâu vào da thịt hắn.
Tiêu Nguyệt bị đau, buông môi nàng ra, hai tròng mắt độc ác khóa chặt ánh mắt nàng.
Đột nhiên tay hắn duỗi ra hướng tơi tiết khố của nàng.
“Tiêu Nguyệt đừng!” nàng khóc to, nước mắt chảy dài, “Tiêu Nguyệt, ta đau lắm, van xin ngươi hãy dừng lại đi!”
Hắn căn bản đã mất đi lý trí, không để ý tiếng nàng kêu khóc, xé tiết khố cùa nàng ra.
Miên Miên thống khổ vặn vẹo thân mình, “ Tiêu Nguyệt, ta thật sự đau lắm, cầu xin ngươi dừng lại đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận