Vương Phi Trắng Nõn


Ngày Trang Thuần tiến cung, Tiêu Nguyệt dồn hết tâm sức để tới Mộng Xuân các dùng bữa tối, hành động thực tế đó nói cho mọi người rằng người hắn sủng ái chính là Miên Miên.
Miên Miên bị không khí quỷ dị này làm cho rất áp lực.
Tựa hồ như mọi người trong cung đều đang nhìn xem bọn họ sống chung như thế nào.
Buồn bực vài ngày, cả ngày ôm Giấc mơ nhỏ bé chơi trong tẩm cung của mình, Tiêu Nguyệt không có việc gì làm sẽ mang Phi Sắc tới trêu chọc nàng cùng con thỏ, sau đó đưa nàng đi chỗ nọ tới chỗ kia, có vẻ như hắn đang âm mưu lừa nàng chi đó.
Miên Miên càng thêm phiền muộn, đây rõ ràng là đang công khai nói cho mọi người rằng hắn chỉ sủng ái nàng thôi sao? Người trong hậu cung sẽ nói thế nào đây? Hơn nữa Trang Thuần, tuy rằng tiến cung muộn hơn so với nàng, nhưng lại lớn tuổi hơn nàng, đã qua tuổi cập kê, nhưng Tiêu Nguyệt đừng nói là qua đêm cùng nàng, ngay cả qua lại cũng rất ít.
Vì vậy, Miên Miên nhịn không được có chút đồng cảm với Trang Thuần, nữ tử trong thâm cung đều rất cô đơn.

Cứ như vậy qua vài ngày, Miên Miên buồn bực mà không làm được gì, ngay cả Dung Triệt cũng bị hoàng đế kéo đi tham gia quốc sự, nàng một mình thực sự rất nhàm chán.
Cho nên, nàng muốn đi tìm cái người rảnh rỗi duy nhất lúc này bồi nàng – Tiêu Trì.
Thừa dịp Tiêu Nguyệt theo hoàng đế nghiên cứu chính sự, Miên Miên được dịp dùng công phu nhanh nhẹn của nàng vượt qua tầm mắt bọn thị vệ, bay tới chỗ Tiêu Trì.
Miên Miên cảm thấy Tiêu Trì mấy năm gần đây tựa hồ đã thay đổi, trở nên không hề mê muội nữ sắc nữa, bởi vì mỗi lần nàng muốn tới phía sau hòn giả sơn rình coi đều không có một bóng người.
Không thèm gõ cửa trực tiếp tiến vào tẩm cung của hắn, có thể là từ nhỏ đã chơi đùa cùng Tiêu Trì, cho nên nàng với Tiêu Trì không có cái gọi là khái niệm nam nữ hữu biệt, trong tư tưởng của nàng khái niệm đó rất mờ nhạt.
Lần lượt nhìn quanh từng gian phòng, tẩm cung Tiêu Trì thật là tốt, toàn bộ thủ vệ đều ẩn mình trong những nơi hẻo lánh, trừ phi có người lạ đến mới gặp phải bọn họ.
“Tiêu Trì!” Rốt cục cũng tìm được Tiêu Trì trong thư phòng, đẩy cửa ra nhảy đến bên cạnh hắn.

Lúc này Tiêu Trì đang nằm trên bàn múa bút thành văn, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có một người đột nhiên tới, đang muốn nổi giận, vừa nhìn thấy người đến là Miên Miên nội lực chuẩn bị xuất ra lập tức áp chế xuống, đem thứ vừa viết nhanh chóng giấu đi, tựa hồ không muốn người khác nhìn thấy.
Miên Miên nhìn một loạt phản ứng của hắn, phỏng đoán mình tới không đúng lúc.
“Ha ha…” Nở nụ cười lấy lòng hắn, ý nói, ta không phải cố ý, ngươi đừng trách ta nha!
Tiêu Trì lập tức hết giận, đối với nàng, hắn luôn không có biện pháp.
“Tiểu nha đầu, hôm nay sao lại chạy tới đây?” Tiêu Trì vừa nói, động tác rất tự nhiên gập lại thứ vừa viết.
“Ta tới tìm ngươi giúp đỡ, hì hì…” Miên Miên mở to đôi mắt mắt khẽ chớp chớp.
Tiêu Trì vừa nhìn biểu tình này của nàng khẳng định nàng đang suy nghĩ chủ ý nào đó, nên tốt bụng cất tiếng hỏi thăm: “Chuyện gì…?”
“Hắc hắc, ta muốn ngươi dẫn ta xuất cung đi chơi, ở hoàng cung buồn bực muốn chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận