Vương Phi Trắng Nõn


“Tỷ tỷ… Trang Thuần mới vào cung, có rất nhiều quy củ trong cung còn chưa hiểu rõ, xin tỷ tỷ hãy chỉ giáo nhiều hơn, nếu có điểu gì mạo phạm tỷ tỷ, cũng xin tỷ tỷ tha thứ.” Nàng luôn miệng gọi tỷ tỷ, những lời nói thành khẩn thật êm tai.
Tiêu Nguyệt lúc này mới nhướng mắt nhìn nàng, hắn tương đối cảm thấy thoả mãn với thái độ khiêm tốn này của nàng. Ừ! Nàng có vẻ là một người rất hiểu chuyện.
“Được rồi…” Hoàng đế cũng có chút thoả mãn gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía Dung Triệt và Tuyết Hoa.
“Dung Triệt … ngươi cùng Miên nhi là anh em song sinh, muội muội đã sớm thành thân, còn chuyện hôn nhân đại sự của ngươi nữa, đã nghĩ tới chưa?”.
Miên Miên thầm lo lắng, ban tay đan vào nhau nắm thật chặt, khẩn trương nhìn Dung Triệt.

Nàng rất muốn nghe câu trả lời của Dung Triệt, nhưng cũng lại rất sợ phải nghe hắn nói ra đáp án.
Dung Triệt hiển nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi của hoàng đế, các hoàng đế đều mắc phải một căn bệnh chung, đó là đặc biệt thích điều khiển chuyện hôn nhân của con cháu, ý định dùng hôn nhân của con cháu để đem lại lợi thế về chính trị.
“Dung Triệt cho rằng nam nhi chí tại bốn phương, lúc này lấy quốc gia làm trọng, đối với chuyện hôn nhân đại sự vẫn chưa có dự định gì hết”. Dung Triệt thong thả trả lời, thủy chung luôn mỉm cười, thanh nhã tựa đóa hoa sen trắng.
“Ha ha ha… Nói hay lắm, rất có chí hướng tiến thủ, trẫm thấy ngươi thường ngày luôn chiếu cố cho Tuyết Hoa, không bằng hãy để trẫm thay các ngươi làm chủ, đợi Tuyết Hoa tới tuổi thành niên, sẽ chọn người làm phò mã, ngươi thấy thế nào?”.
“Phụ hoàng…” Tuyết Hoa lập tức đứng lên, nhào vào lòng hoàng đế, tỏ ra e thẹn.

Mọi người chung quanh ai cũng thấy, nàng chắc hẳn rất hài lòng.
“Dung Triệt cho rằng, phải đợi tới lúc công thành danh toại mới nên nói đến chuyện tình cảm …Hiện tại thảo luận chuyện này, e là còn quá sớm.” Hắn đứng dậy, hành lễ quân thần trước mặt hoàng đế, rồi không sợ hãi đứng thẳng dậy, khí thế từ thân thể toát ra vừa ôn nhu, vừa thanh nhã … lại như giấu giếm chút sự thông minh sắc bén.
Miên Miên rất thích nhìn thấy hắn như thế này, rõ ràng là một nam tử hết sức nhu hoà, thế mà ánh sáng toả ra lại khiến cho người khác không dám đối diện.
Tiêu Nguyệt lúc này cũng phải chú ý tới Dung Triệt, hắn còn không dám tuỳ tiện ngỗ nghịch làm trái ý phụ hoàng, lại càng không dám trực tiếp cự tuyệt việc phụ hoàng ban hôn, nhìn Dung Triệt thong dong trả lời, trong lòng không khỏi có vài phần bội phục.
Gương mặt hoàng đế vốn luôn tươi cười như phật Di Lặc lúc này cũng trở nên cứng ngắc, hiển nhiên là ông ta không bao giờ tưởng tượng ra rằng Dung Triệt dám từ chối trực tiếp như thế.
Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng vẫn là hoàng đế, rất nhanh chóng khôi phục lại biểu tình như mọi khi, chấp nhận lui một bước: “Nam nhân nên lấy quốc gia đại sự làm trọng, là trẫm đã quá nóng vội”.
Đối với chuyện này Miên Miên rút ra một kết luận: Việc mà cả đời này hoàng đế cảm thấy hứng thú nhất chính là được làm bà mai, hài lòng nhất là được thao túng hôn nhân của người khác. (TG: hừ! suy nghĩ thật thô tục).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận