Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên từ gian phòng đó chuồn ra, mới vừa đi tới cửa thì đụng phải Dung Triệt, tiếp theo hai người đều ngã chổng vó trên mặt đất.
“Ôi…người nào đó? Mới sáng sớm đã đứng trước cửa phòng ta rồi.” Miên Miên hổn hển quát.
Mộng xuân các là địa bàn của nàng, ai lại dám to gan đụng vào nàng như vậy.
“Miên nhi…là ta…” Dung Triệt đứng lên, nâng Miên Miên đứng dậy.
“Dung triệt?” Nguyễn Miên Miên đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, hắn thì tin tưởng Tuyết Hoa như vậy lại còn dám lừa nàng, muội muội của mình mất tích cũng không quan tâm.
“Ngươi tới để làm gì…?” nàng tức giận đáp lại rồi lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta đến…” Dung Triệt tựa hồ do dự một chút, tiếp theo từ trên mặt đất nhặt lên một cái lồng sắt bởi vì vừa ngã nên bị rơi.

“Ta đến tặng cái này cho muội muội…”cầm lồng sắt đưa cho Miên Miên, Hạ Lan Dung Triệt nhìn nàng vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Đưa cho ta cái gì thế?” Miên Miên nghi ngờ tiếp nhận, nhìn kỹ, bên trong hóa ra là một con thỏ nhỏ.
“Ta thấy muội rất thích con mèo kia của Thái tử, ban đầu ta cũng muốn tìm một con giống thế, nhưng tìm không được loại như vậy, con thỏ trắng nhỏ này cũng là màu trắng, muội thích không?”
Miên Miên lấy tay cầm tai của con thỏ, đôi tai dài, con ngươi màu đỏ, hàm răng giống như chuột, lông trắng như tuyết, còn rất mũm mĩm, quả thực rất dễ thương.
Dung Triệt nhìn nàng tươi cười, thở phào một hơi.
“Muội sau này không cần đến Linh tê cung để chơi với con mèo đó nữa.” Khẩu khí của hắn có chút ý tứ khẩn cầu.
Vì câu này mà Miên Miên ngẩng đầu, nhìn kỹ Dung Triệt, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười yếu ớt, thản nhiên đến cô độc.

Hắn luôn luôn thích mặc y phục màu xanh, tuổi còn nhỏ mà trên người đã mơ hồ có một loại khí tức lạnh lẽo, phảng phất như tiên nhân xuất trần.
“Sau này nếu buồn chán, cho dù muội không thích chơi với con thỏ này cũng không được tới Linh Tê cung chơi với Phi Sắc nữa.” Hắn nhấn mạnh lần nữa.
Miên Miên rốt cục cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Dung Triệt tựa hồ như rất không thích nàng tới Linh Tê cung, vì cái gì chứ?
“Còn nữa, ngày hôm qua Hoàng thượng cùng Thái tử có làm khó dễ gì muội không? Ta nghe nói bọn họ chờ muội rất lâu, toàn bộ hoàng cung đều phải đi tìm muội.”
Lần này, Miên Miên bắt đầu cười trộm trong lòng, vốn dĩ Dung Triệt vẫn rất quan tâm tới nàng, mới sáng sớm đã đến, phỏng chừng là vì xem nàng hôm qua có phát sinh chuyện gì hay không.
Không biết vì sao hiểu rõ mục đích của hắn, còn thấy hắn cố tình tặng con thỏ này, Miên Miên thầm cười trộm ở trong lòng.
Nàng vẫn đang trong tình trạng đặc biệt hưng phấn, phía sau cánh cửa đột ngột mở ra, Tiêu Nguyệt đã rửa mặt chải đầu đi ra, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai người tại cửa.
Dung Triệt trông thấy hắn, khóe miệng vừa cong lên lập tức mím lại.
Hắn cư nhiên lại đi ra từ tẩm cung của nàng, bây giờ mới là sáng sớm, lẽ nào bọn họ tối hôm qua…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui