Vương Phi Trắng Nõn


“Tiêu Nguyệt?” chậm rãi phun ra hai chữ, trí nhớ ngay lập tức đảo ngược về tối hôm qua.
Nàng muốn giả bộ ngủ, kết quả lại thực sự ngủ luôn, sau đó không nhớ gì nữa, không đúng, tại sao mình lại nép vào trong ngực hắn, tư thế mờ ám quá, lại còn gối đầu lên ngực hắn nữa.
Hô…may là hai người đều mặc nguyên quần áo.
“Chim cánh cụt bé nhỏ…thức dậy rồi sao?” Tiêu Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười, quan sát nàng từ khi tỉnh lại với hàng loạt biểu cảm.
Chim cánh cụt bé nhỏ? Chết tiệt! Hắn nghe được hết hả.
Cơ thể rời khỏi hắn, tay cũng rụt về nhưng lại vừa vặn đụng trúng vị trí nhạy cảm nào đó trên cơ thể hắn.
“Ư…” Tiêu Nguyệt buồn bực hừ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, sắc mặt càng thêm ửng hồng, biểu tình đã có chút ngượng ngùng, dường như bị người ta phát hiện ra chuyện bí mật không thể cho ai biết.

Miên Miên sợ đến mức khẩn trương rụt tay lại, cảm thấy có điểm không hợp lí, hắn hồi hộp cái quái gì chứ?
Vừa rồi khi đụng tới hắn, đúng là đụng tới nơi nào đó của hắn sao?
Aaaaaaaaaa!! Nơi nào đó của hắn đúng là đang trong trạng thái dâng trào a, hơn nữa ~~ hình như ~~ đại khái ~~ có lẽ ~~ y phục của hắn đang ẩm ướt.
Miên Miên cũng sợ đến sắc mặt đỏ bừng, nàng cơ bản hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi, chính là nam hài tử lần đầu tiên trưởng thành.
Lại nhìn hắn mà biểu tình trên mặt lộ vẻ sợ hãi, rất có thể, tối hôm qua hắn lần đầu tiên xuất tinh trong mơ.
Mà xuất tinh trong mơ, thông thường, là phải mơ tới chuyện nam nữ mới phát sinh, mà tối hôm qua hắn đã ôm nàng ngủ.

Nói cách khác, Tiêu Nguyệt tối hôm qua ôm một bé con như nàng nhưng lại liên tưởng tới chuyện YY, còn lỡ để xuất mộng tinh nữa chứ.
Mà chuyện này cũng biểu lộ thực tế, Tiêu Nguyệt đã trưởng thành, và sẽ có khả năng ăn nàng.
Miên Miên cười ha hả quay lại đối mặt với hắn vừa gật đầu vừa cười khúc khích, cười đến mức có pha chút thâm ý.
Nàng cười như vậy, Tiêu Nguyệt càng cảm thấy không được tự nhiên, có chút xấu hổ mà khó xử, nhưng nghĩ lại, dù trưởng thành sớm nhưng nha đầu này cũng không có khả năng làm hắn u mê như thế chứ.
“Ngươi cười cái gì thế hả…chim cánh cụt bé nhỏ.”
“A…hahaha…không a…” Miên Miên lập tức giả ngu, ta là cười, chỉ vào không trung, “Oa, ngươi xem, hôm nay có mây trắng, bầu trời thật trong xanh, thời tiết thật tốt a.”
“…” chả ăn khớp gì hết? Trong đầu Tiêu Nguyệt tràn đầy nghi vấn.
Thừa dịp Tiêu Nguyệt ngây người, Miên Miên ngay lập tức nhảy xuống giường, “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, ta muốn ra ngoài chơi, còn người nên ngủ nhiều chút.” Nói xong đem chăn ném lên người hắn, nhanh như chớp chạy đi.
Thở hắt ra…tên Tiêu Nguyệt này, có phần thật nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận