Vương Phi Trắng Nõn


Khi nàng ngủ môi nàng chu lên, trông chả hiền lành chút nào, cái chân mũm mĩm trực tiếp cuốn lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, bàn tay mềm mại khoác lên ngực hắn, trong miệng còn đang lảm nhảm lảm nhảm nói mơ: “Ta là chim cánh cụt bé nhỏ…”
Chim cánh cụt bé nhỏ? Là vật gì vậy? Tiêu Nguyệt khó hiểu, thật không biết nàng đọc sách gì mà miệng lúc nào cũng có thể nói ra được những từ ngữ cổ quái kì lạ.
Ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, trắng hồng giống như một quả đào, Tiêu Nguyệt nhịn không được vươn tay chọc chọc vào má nàng, rất mềm, rất đàn hồi, còn có nhiều thịt.
Người trong ngực khẽ hừ một tiếng, tựa hồ bị người ngoài đụng vào quấy rối đến giấc ngủ của nàng, ngay sau đó liền xoay người, bàn tay mềm mại giống như chân mèo nhẹ nhàng bám trước ngực hắn, làm hắn cảm thấy ngứa.
Hơi thở ấm áp của nàng chỉ cách một lớp quần áo mỏng phả vào trước ngực Tiêu Nguyệt, không hiểu sao lại làm cho cơ thể Tiêu Nguyệt có phần cứng ngắc, tựa như chỉ một động tác sẽ làm cho máu huyết toàn thân hắn đông cứng lại, một vị trí nào đó trên cơ thể hắn lần đầu tiên xuất hiện cảm giác rục rịch.

Tiêu Nguyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lại càng không muốn giác quan nào đó rung động khó kiềm chế, chậm rãi thả lỏng cơ thể, ôm bé con vào trong lòng, nhắm mắt lại, bắt đầu tự mình thôi miên mình, bất quá khác biệt với Miên Miên chính là trong miệng hắn đang lẩm bẩm đọc thanh tâm chú.
Không còn bất cứ dấu vết nào của ảo mộng.
Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi, đã niệm thanh tâm chú đến hỗn loạn đầu óc rồi mới thiếp ngủ.
Tiếp theo hắn bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, hắn tựa hồ như đi tới cõi tiên, ở đó có một thiếu nữ, tuổi chừng mười bốn mười lăm, thiếu nữ nói nàng tên là Nguyễn Miên Miên.
Tiêu Nguyệt không thấy rõ tướng mạo của nàng, chỉ mơ hồ cảm thấy nàng rất quen thuộc, giống như là Hạ Lan Miên Miên sau khi lớn lên.

Sau đó, bọn họ ở trong cõi tiên này tràn đầy nhu tình lưu luyến, mềm mại mà ôn tồn, sau cùng là đến chuyện nam nữ, khó phân thắng bại…(sao mà nghe ghê gớm thế này=.,=)
Ánh sáng đầu mùa xuân ấm áp rạng rỡ xuyên qua sương mù chiếu rọi vào bên trong, làn gió nhẹ theo cửa sổ chầm chậm thổi qua, vừa ấm áp vừa khoan khoái.
Trên chiếc giường lớn tinh xảo mềm mại, Nguyễn Miên Miên ghé vào cạnh người Tiêu Nguyệt, cái chân mũm mĩm ôm lấy thắt lưng hắn, dần dần tỉnh lại.
Phía sau lưng tựa như có một cái đệm lưng hết sức êm ái? Không giống như cái chăn, chẳng lẽ là trước khi đi ngủ nàng lại ôm theo gấu bông ngủ cùng?
Lấy tay đâm đâm, vừa vặn trúng vào ngực Tiêu Nguyệt, thật thoải mái a.
Không an phận mà chuyển động cơ thể, Miên Miên chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt cư nhiên lại là sắc mặt ửng hồng của Tiêu Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận