“A……!!!” Miên Miên mở to mắt, bồi nàng ngủ ư? Chuyện này … không thích hợp chút nào
“Như thế nào? Tiểu miên nhi không muốn sao?” Tiêu Nguyệt nói như thật nhưng trong bụng lại thấy tức cười muốn chết.
Lâu rồi không tìm được chuyện gì vui như vậy, đấu với tiểu cô nương này, thật sự rất thú vị .
Nguyễn Miên Miên chớp chớp mắt, bắt đầu nghĩ nên nói dối như thế nào.
“Chuyện này…… Ta nghe nói là…… Hai đứa trẻ đều phải trưởng thành, cao như thế này mới có thể cùng nhau ngủ chứ?” Nói xong còn dương tay lên diễn tả độ cao.
“Thế nhưng, tiểu Miên nhi, ta đã cao như vậy rồi”
“Nhưng mà ta vẫn còn nhỏ thấp tịt à?” Vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn, chắc không phải là hắn đang nói thật đấy chứ, tại sao phải ngủ tại đây, ngủ ở giường của mình không được sao?
“Không sao, ngươi là thái tử phi do phụ hoàng tứ hôn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau .”
Kỳ thật trong lòng Tiêu Nguyệt có chút không hiểu, tiểu Miên nhi này tại sao lại sợ phải ngủ cùng hắn như vậy nhỉ? tiểu hài tử mới bảy tuổi, cái gì cũng không hiểu mới đúng chứ, nhưng nàng lại lo lắng cái gì nhỉ? Lo lắng mình bị ăn sao? ( thể xác 7 tuổi nhưng tâm hồn thì già rồi ca ơi =]])
“Ăn mấy cái này trước đi, ngươi nên ngoan ngoãn nằm yên không nên cử động, ta đi ra ngoài lấy.” Tiêu Nguyệt nói xong đứng dậy, không nhìn vẻ mặt sợ hãi của bé con béo mập kia nữa.
Nguyễn Miên Miên nằm trên giường nhìn Tiêu Nguyệt đi ra ngoài, rồi lập tức cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Nên làm cái gì bây giờ? Nhìn thấy thân thể nhỏ bé toàn thịt là thịt chưa phát dục của mình, hẳn là ăn không được.
Hơn nữa Tiêu Nguyệt mới từng này tuổi nhất định không hiểu được mấy chuyện đó.
Đúng, ta chính là dáng người chim cánh cụt nhỏ, sẽ chả có ai buồn ăn đâu.
Nhưng, vì tránh bị xấu hổ, nàng vẫn quyết định giả bộ ngủ là tốt nhất.
Cuộn mình rồi tựa vào tường vẫn tư thế nằm úp sấp như trước, khuôn mặt trắng nõn dựa vào gối, nhắm mắt lại, bắt đầu tự thôi miên: Ta là chim cánh cụt nhỏ, ta còn vị thành niên, ta không thể ăn được……
Thầm niệm một lần lại một lần, miệng lảm nhảm liên tục đếm cừu.
Lúc Tiêu nguyệt bưng đồ vào, Miên Miên đã ôm chăn ngủ mất tiêu rồi.
Tiêu Nguyệt đến gần nàng, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhịn không được dùng tay vuốt ve một chút..
Hắn tắm rửa xong, cuối cùng thổi tắt đèn rồi nằm lên giường.
Đêm thực yên tĩnh…… Chờ khi suy nghĩ lắng đọng xuống dưới Tiêu Nguyệt mới phát hiện, ngày thường hắn vốn ít nói, thế nhưng bây giờ lại cùng một bé con lại bảy tuổi tranh luận toàn chuyện vô nghĩ vớ vẩn. Hắn thực sự cảm thấy phi thường hứng thú với loại đề tài này nữa chứ.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt tươi cười sủng nịch, nhìn tướng ngủ không đáng yêu chút nào của bé con béo mập này.
Lúc nàng ngủ miệng cong lên, không hiền lành chút nào, cái chân mập mạp còn trực tiếp cuốn lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, bàn tay mềm mại khoát lên trước ngực hắn, trong miệng còn đang nói mơ : “Ta là chim cánh cụt nhỏ……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...