Vương Phi Trắng Nõn
“Còn đau không?” Tiêu Nguyệt ngồi vào mép giường, sự tức giận trong đôi mắt phượng dần biến mất, tầm mắt nhìn xuống cái mông đỏ bừng của nàng.
Miên Miên thấy hắn thay đổi thái độ thì bắt đầu từ một tấc lại muốn tiến lên một thước “đau chết ta luôn”.
Tiêu Nguyệt cũng không tức giận, chỉ là bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi tìm cái lọ nhỏ rồi đổ vào ngón tay một ít thuốc mỡ.
“Ngươi muốn làm gì……?” Hiểu được ý đồ của hắn, Miên Miên sợ tới mức run run,muốn rời khỏi hắn.
Ở trước mặt hắn lộ ra cái mông đã cần phải có rất nhiều dũng khí , bây giờ còn bị hắn sờ nữa sao? Tuy rằng đó là bôi thuốc, tuy rằng nàng chỉ mới bảy tuổi, nhưng tâm lý vẫn khó chấp nhận.
“Ngươi vừa rồi còn cam đoan nói sẽ nghe lời , bây giờ đã quên rồi sao?”. Tiêu Nguyệt cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc đe dọa nàng.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Miên Miên rụt cổ, sau đó chui đầu vào trong chăn tỏ vẽ ngầm đồng ý, khuất phục dưới dâm uy của hắn, nàng cũng không muốn đau càng thêm đau.
Tên Tiêu Nguyệt này vui buồn thất thường, bây giờ chưa thể tách khỏi hắn thì tốt hơn là đừng nên chọc giận hắn.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lên chiếc mông nhỏ của nàng, đem thuốc mỡ mát lạnh cẩn thận bôi lên da thịt đỏ bừng.
Loại thuốc này rất hiệu quả, Miên Miên cảm thấy mông của mình dần bớt đau đớn liền lộ cái đầu nhỏ vụng trộm ngắm Tiêu Nguyệt.
Giờ phút này hắn cực kỳ chăm chú bôi thuốc đều đều, lực đạo cẩn thận cùng biểu tình chuyên chú, tất cả làm cho Miên Miên cảm thấy có một chút ảo giác.
Kỳ thật hắn cũng không phải lãnh huyết lắm, có lẽ bởi vì sinh tại nơi hoàng cung vô cùng phức tạp chỉ có thể dùng biểu cảm lạnh lùng để che giấu chính mình không cho người khác thấy được nhu tình của hắn.
Tiêu Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp Miên Miên đang dùng ánh mắt kì quái đánh giá hắn, khóe miệng hơi cong lên tạo ra một chút ý cười câu hồn “Thế nào…… Còn đau không?”.
“Ừ…… Không đau”. Đôi tay mân mê cái miệng, chiếc đầu nhỏ nhắn lắc lắc, trong mắt đã có lệ quang chớp động.
Vừa rồi là giả vờ ủy khuất, giờ phút này là thật sự ủy khuất, chưa có ai dùng sức đánh nàng như Tiêu Nguyệt.
“Tốt lắm, ngoan…… Tên ngươi là Hạ Lan Miên Miên, nên cũng giống như chú cừu nhỏ ngoan ngoãn luôn biết nghe lời, hiểu không?” Tiêu nguyệt nhẹ giọng an ủi, buông thuốc, rồi sai người đi chuẩn bị bữa tối.
“Cho ngươi ăn ngay tại trên giường, đêm nay ta ở đây ngủ cùng ngươi.”
“A……!!!” Miên Miên mở to mắt, bồi nàng ngủ ư? chuyện này …… không thích hợp chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...