Vương Phi Trắng Nõn


“Ngươi làm gì thế…?” Miên Miên sợ tới mức hoa dung thất sắc, hắn vì sao lại cởi quần của nàng chứ? “này, ngươi muốn làm gì, ta với ngươi đâu có thân quen gì đâu”.
“Không phải thân quen? Vậy ngươi thân quen với ai? Với Tiêu trì à?”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì……?” Miên Miên sợ hãi muốn đưa tay che lại cái mông đang hở hang của mình, nhưng nàng đang bị hắn vác lên, tay cũng không đủ dài để che tới chỗ đó.
“Ngươi cho là ta đang muốn cái gì, ngươi biết sai chưa?” Tiêu Nguyệt chỉ mới mười bốn tuổi, bản tính trẻ con nổi lên, đem nàng đặt trên đùi mình.
“Ngươi…… Ngươi đây là đang ngược đãi cô gái vị thành niên, ta muốn tố giác với phụ hoàng …”

“Ngươi cứ việc tố cáo” hắn nói dứt lời liền giơ lên một bàn tay, hướng chiếc mông trắng như tuyết của nàng mà đánh vào.
Ba ba ba…… Chiếc mông trắng nõn lập tức bị đánh đỏ bừng.
“Ô…… Tiêu nguyệt! Ngươi là tên bại hoại, ngươi dám đánh ta, ngươi thật sự đánh ta…… Ô…… Ta ghét ngươi, ghét ngươi……” Miên Miên vừa khóc vừa kêu, mông rát bỏng, nàng thống hận bản thân tại sao chỉ có bảy tuổi, không thể chống lại tên tiểu tử này
“Đây là trừng phạt ngươi không nghe lời! Về sau còn dám ham chơi rồi mất tích không? Còn dám nhào vào lòng nam nhân khác ngủ không?” Tiêu Nguyệt không dừng lại động tác tiếp tục phát tiết cơn tức giận của hắn. ( a~! dã man)
Miên Miên nghe trong lời nói của hắn có chút dấm chua, thầm nghĩ rằng tên tiểu tử này chẳng lẽ đang ghen tị, hắn không phải rất lãnh huyết sao?

“Ô…… Đau quá…… Ta sai rồi, ta cũng không dám nữa .” Nữ nhân cao thâm thì không nên chấp nhặt để rồi phải chịu thiệt, biết rõ đánh không lại hắn, vậy thì chịu nhận sai cho xong, mông nàng thật sự rất đau , yêu nghiệt này xuống tay quá ác độc , hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc.
“Thật sự biết mình sai lầm rồi chứ? Cam đoan không có lần sau chứ ?” Tiêu Nguyệt dừng động tác, đôi đồng mâu thâm thúy nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt nàng.
“Ừ…… Ta cam đoan, về sau không dám nữa .” Miên Miên ngoài miệng thề thốt, trong lòng lại âm thầm thề: hận này, Miên Miên ta nhất định phải báo
“Tạm thời tin tưởng ngươi một lần.” Tiêu Nguyệt ôm Miên Miên đi vào phòng ngủ, đặt nàng lên trên giường.
Vừa rồi mông bị đánh đau, giờ Miên Miên chỉ có thể nằm sấp .
Ủy khuất mà nhúc nhích thân thể nhỏ bé mập mạp lui vào góc tường, lông mi đen dài còn lưu lại nước mắt, bộ dạng hoảng sợ nhìn Tiêu Nguyệt.
“Đánh thế thôi nhé. Ta về sau sẽ thật sự nghe lời mà”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận