Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên khẩn trương nhìn Tiêu Trì, sợ hắn sẽ không thành thật đem chuyện lúc đó nói ra, nếu như bị Tiêu Nguyệt cùng hoàng đế phát hiện nàng nhìn lén bọn họ làm chuyện nam nữ, thì thật sự là mất mặt quá đi mất.
“Phụ hoàng… Miên nhi bị lạc đường , vừa lúc gặp được Sở vương, hắn liền đưa ta trở về đây.” Nói xong liền rời khỏi lòng hoàng đế, đi đến bên cạnh Tiêu Trì lôi kéo vạt áo hắn “Sở vương là người tốt”.
Tiêu Trì không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, dường như trong mắt nàng ý tứ giống như khẩn cầu hắn không được nói ra sự thật.
“Là như thế sao?”. Ánh mắt hoàng đế như trước không rời khỏi Tiêu Trì, giống như muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra thật giả.
“Đúng vậy… Phụ hoàng.” Tiêu Trì trừng mắt nhìn Miên Miên, loại chuyện lén lút này trước kia hắn tuyệt đối không bao giờ làm, mà bây giờ tiềm thức lại khống chế vô thức làm ra.
Tiêu Nguyệt nhìn thấu hết sự phối hợp ăn ý của bọn họ, trái bí đao mập này bình thường chỉ biết ăn, nay chỉ trong một buổi trưa liền câu mất hồn Tiêu Trì.

Nắm chặt bàn tay thành quyền, đôi mắt khinh thường nhìn bọn họ, nhưng trong lòng dấm chua lại dâng lên.
Trong mắt nhóc con mập ú này căn bản không nhìn đến hắn.
“Tiểu miên nhi trở về là tốt rồi, vừa rồi không nhìn thấy ngươi, trẫm và Nguyệt nhi rất lo lắng…” Hoàng đế nói xong đứng dậy, ý muốn cho bọn họ một không gian riêng.
Cái tư tưởng gì đây, nàng mới mấy tuổi, cần phải như vậy sao? Chẳng lẽ còn phải nhận sai với Tiêu Nguyệt vì cái chuyện nhỏ đó sao?
Miên Miên bĩu môi, thân hình nhỏ bé cúi xuống hành lễ, ” cung tiễn phụ hoàng…”
Sau đó, nhìn hoàng đế dẫn đám nô tài rời đi, Tiêu Trì cùng nô tài của hắn cũng lui xuống dưới.

Miên Miên nghiêng đầu nhìn theo bọn họ, giống như đang chờ mong cái gì đó.
Quả nhiên, Tiêu Trì đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn nhìn Miên Miên, vừa lúc nhìn thấy hai mắt nàng phát sáng
“Cám ơn nha… tạm biệt…” Miên Miên dùng hình miệng ra hiệu, hơn nữa còn phất phất tay, hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Nguyệt đang đứng ở một bên giận dữ.
Tiêu Trì sủng nịch nhìn nàng, cũng phất phất tay với nàng, rồi mới rời đi.
Miên Miên đứng tại chỗ, bộ dáng giống như lưu luyến không rời, không biết vì sao cảm giác của nàng đối với Tiêu Trì không tệ, người đẹp trai lại tốt bụng.
“Người ta đã đi rồi…” Thanh âm lạnh như băng không một chút độ ấm từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Miên Miên quay đầu lại, còn chưa có phản ứng, cả người đã bị Tiêu Nguyệt vác lên, tiếp theo chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, Tiêu Nguyệt đã cởi tiết khổ của nàng ra.
“Ngươi làm gì thế…?” Miên Miên sợ tới mức hoa dung thất sắc, hắn vì sao lại cởi quần của nàng, ” uy, ngươi muốn làm gì, ta với ngươi đâu có thân quen gì đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận