Nguyễn Miên Miên biểu lộ như thường, nhưng tay lại căng thẳng nắm lấy tay Dung Triệt, nhìn Tiêu Nguyệt từng bước một đi tới.
Hắn đi rất chậm, ưu nhã thanh thản, phảng phất tựa như tản bộ.
Nguyễn Miên Miên lại cảm thấy cực kì hốt hoảng, như có tảng đá đè nặng trong lòng, càng ngày càng không thở nổi.
Tiêu Nguyệt đứng lại cách xa nàng một bước, mắt phượng kẽ nheo, nụ cười trong bóng tối như thuốc phiện, nguy hiểm trí mạng.
Trước động thái này của Tiêu Nguyệt, Dung Triệt cũng vô cùng khẩn trương, lập tức tiến lên chắn trước mặt Nguyễn Miên Miên
Tiêu Nguyệt cười lạnh một tiếng, môi mỏng khẽ mở, vạn phần khinh thường “Thế nào, sợ ta thương tổn nàng?”
Lời nói tuy là hướng đến Dung Triệt, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn dừng trên người Nguyễn Miên Miên, môi mỏng trước sau luôn chứa đựng một nụ cười lạnh lẽo.
Lui về phía sau, khẽ hạ một mệnh lệnh đủ làm cho Hạ Lan gia diệt vong “Thái Tử Phi cùng với ca ca tư thông, làm ra hành vi vi phạm luân lý, lập tức đem hai người bắt lại, giam vào đại lao, chờ xử lý.”
Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm đới đao thị vệ vọt lên, vây quanh Nguyễn Miên Miên, Dung Triệt, còn có cả Liễu Mặc Như.
“Điện hạ, là thần phụ vô dụng, không biết cách dạy con, mọi lỗi lầm, thần phụ nguyện thay họ gánh chịu.” Liễu Mặc Như lập tức quỳ xuống cầu tình.
“Nương. . . . . .” Nguyễn Miên Miên đỡ nàng dậy, trong tình huống này, với võ công của Dung Triệt cũng không thể chạy thoát, trước khi Tiêu Nguyệt mang người đến, tất cả đã được chuẩn bị chu toàn.
“Tất cả đều là do một mình ta, là ta không muốn ở trong cung nên yêu cầu Dung Triệt đưa ta ra ngoài. . . . . .” Nguyễn Miên Miên nhìn Tiêu Nguyệt, không chút sợ hãi giải thích.
“A. . . . . . Nàng cho rằng ta còn có thể tin tưởng nàng sao?” Ánh mắt Tiêu Nguyệt càng lúc càng lạnh “Hôm nay hai người các ngươi, ai cũng đừng mong thoát nạn”.
“Đem Hạ Lan Dung Triệt giải tới Thiên lao” Tiêu Nguyệt hướng Dung Triệt hạ lệnh, biết rõ hắn sẽ không phản kháng, bởi vì chỉ cần hắn phản kháng, hơn mười tánh mạng Hạ Lan gia, bao gồm cả Liễu Mặc Như đều có thể tùy thời chấm dứt.
Trong phòng bắt đầu vang lên tiếng khóc kinh thiên động địa, Liễu Mặc Như sống chết nắm lấy y phục Dung Triệt, không cho người khác dẫn hắn đi, quỳ gối trước Tiêu Nguyệt vừa khóc vừa cầu xin.
“Mẫu thân, người còn không mau đứng lên, ta còn chưa kịp cho Miên nhi hạnh phúc thì nàng đã bị ta liên lụy rồi, Miên nhi. . . . . . Nàng không phải sợ, chúng ta dũng cảm đối mặt. . . . . .” Dung Triệt không có phản kháng, mặc cho thị vệ dùng khóa sắt còng tay hắn lại, lúc sắp rời đi ánh mắt nhìn thẳng Nguyễn Miên Miên, thần sắc bi tráng không nói nên lời.
Nguyễn Miên Miên hướng hắn mỉm cười, nàng phải dũng cảm, đây là cái giá phải trả cho hạnh phúc. Ánh mắt Dung Triệt vô cùng ấm áp, dù cho là trong thời như vậy khắc, nhìn ánh mắt của hắn, ta cũng yên tâm không ít.
Tiêu Nguyệt thấy sự ăn ý trong mắt bọn họ, tiếu ý trên môi càng âm trầm.
“Tại sao không đem ta nhốt vào Thiên lao” Nguyễn Miên Miên trừng Tiêu Nguyệt, đôi mắt thật to tràn đầy quật cường.
“Nàng yên tâm, Thiên lao tất nhiên là phải đến, chẳng qua là ta tự mình áp giải nàng đến”.
Nói xong, hắn túm cánh tay nàng đem nàng hướng xe ngựa bên ngoài tướng quân phủ kéo đi, lại là xe ngựa. Lúc trước, phát hiện nàng cùng Tiêu Trì chuồn ra cung, trên xe ngựa Tiêu Nguyệt ghen tuông thiếu chút nữa đem nàng cường bạo, Nguyễn Miên Miên đối với xe ngựa lòng sinh sợ hãi, ngày hôm nay, không biết sẽ lại phát sinh chuyện gì.
“Nàng cũng biết sợ?” Tiêu Nguyệt lạnh lung liếc qua, đem nàng đẩy vào, lực đạo không chút thương tiếc, Nguyễn Miên Miên trực tiếp té sấp trên nệm.
Xe ngựa bắt đầu chạy, có chút lắc lư, Nguyễn Miên Miên miễn cưỡng đứng lên, Tiêu Nguyệt thực đã khi dễ nàng.
Một giây sau, bàn tay của hắn đã cắm vào tóc của nàng, dùng sức kéo, đầu của nàng liền bị nâng lên.
Nguyễn Miên Miên vốn là đã xụi lơ trên nệm, động tác này của Tiêu Nguyệt, chỉ làm cho tư thế của nàng càng thêm khuất nhục.
Tiêu Nguyệt không nói tiếng nào, chỉ chăm chú nhìn mặt nàng, giống như ma quỷ từ trong Địa ngục đi ra, dáng sợ vô cùng. Nguyễn Miên Miên chính là sợ hắn như vậy, hắn càng âm lãnh, sau lưng che dấu phẫn nộ càng đáng sợ. Ngón tay của hắn khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, đầu ngón tay lạnh buốt mang theo hơi lạnh thấu xương làm cho nàng một trận run rẩy.
“Khuôn mặt thật đẹp . . . . .” Hắn nói, đầu ngón tay cũng theo đó chạy thẳng đến cổ áo của nàng. Nguyễn Miên Miên sợ hãi, theo bản năng co người lui lại, lưng lại đụng phải thành xe ngựa, đau nhức vô cùng.
Tiêu Nguyệt bắt lấy tóc nàng, khí lực trên tay càng lớn “Á. . . . . .”Nguyễn Miên Miên đau đớn kêu lên, thân thể mềm mại càng thêm uốn lượn trước mắt hắn, tuy là cách quần áo, đường cong vẫn rất mê người.
“Thân thể hảo mê người . . . . . .” Hắn kẽ nói, nghe giống như tán thưởng, nhưng kì thực là châm chọc.
Nguyễn Miên Miên sợ, nhưng như cũ không thể để cho chính mình vì sợ hãi mà đánh mất tôn nghiêm “Tiêu Nguyệt, ta đã nói rồi, mọi chuyện đều là do ta bức Dung Triệt, có chuyện gì ngươi cứ hướng ta tính toán, không cần phải làm khó hắn”.
“Nàng còn suy nghĩ cho hắn” Tiêu Nguyệt ánh mắt tối sầm, buông tóc nàng ra, bóp mạnh cằm nàng. Tay kia, ngăn nàng giãy dụa, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
Nguyễn Miên Miên chưa bao giờ nghĩ khí lực của Tiêu Nguyệt lại lớn như vậy, có lẽ trước đây đều là nhường nàng.
Nàng cảm giác cằm của mình sắp bị bóp nát, lợi bên trong bị răng cắn trúng, sắp xuất huyết đến nơi.
Thân dưới của nàng bị hắn nhấc bổng lên, còn chưa kịp phản ứng thì đã nặng nề rơi lên trên nệm.
Nguyễn Miên Miên hoảng sợ nghĩ cách đứng lên, Tiêu Nguyệt lại nhào tới, đè cả thân thể lên người nàng, hơi thở khô nóng thổi qua cổ của nàng, như dã thú vồ mồi.
“Mặt của nàng rất đẹp, thân thể cũng rất mê người, Dung Triệt là vì những thứ này mà yêu nàng sao? Hay là, cùng muội muội mình quan hệ bất chính, cảm giác vô cùng kích thích; thời gian ở tại hoàng cung, các ngươi mỗi đêm đều vụng trộm gặp nhau, có phải là đã tằng tịu với nhau nhiều lần”.
Trên môi hắn vẫn là nụ cười tàn nhẫn, Nguyễn Miên Miên chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, cảm giác như rơi – vào hầm băng, hàn ý bao vây xung quanh, làm giảm nhiệt độ cơ thể nàng.
Thì ra hắn biết, hắn biết rất rõ; với tính cách của hắn, một mực chịu đựng không nói, có thể thấy được giờ phút này hắn cất dấu bao nhiêu phẫn nộ nguy hiểm.
“Ta cùng Dung Triệt vốn không phải như ngươi nghĩ, chúng ta cái gì cũng không có làm. . . . . .” Nàng thét lên, giãy dụa, giải thích.
Tiêu Nguyệt kẽ ngẩng đầu “Ta nên tự mình nghiệm chứng”,
Nói xong, hắn giật ra cổ áo nàng ra, bàn tay bắt lấy mảnh áo trước ngực nàng.
“Nàng có biết, nàng uống rượu say liền kêu tên hắn?”.
Ánh mắt của hắn dần dần chuyển sang màu đỏ, bàn tay kéo mạnh, áo ngực liền bị xé rách, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng phong cảnh mê người.
Bị lỏa lồ, nhục nhã làm cho Nguyễn Miên Miên toàn thân run rẩy, Tiêu Nguyệt lại khinh miệt cười, ngưng mi thưởng thức một phen, liền cúi đầu cắn của nàng. . . . . .
“A. . . . . .” Nguyễn Miên Miên kêu to, đau đớn lập tức lan tràn toàn thân, chỗ mềm mại kia, hắn không phải hôn môi, mà là cắn, dùng lực rất lớn để cắn, cắn đến muốn chảy máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...