Vương Phi Trắng Nõn

“Chuyện này, cần mẫu thân hỗ trợ.” Dung Triệt nhìn Liễu Mặc Như.
Liễu Mặc Như hiểu ý “Ta hiểu được, ta sẽ chờ lệnh Hoàng thượng, đem thi thể các con về nhà.”
“Đúng, như vậy, ba ngày sau, mẫu thân có thể đút giải dược cho chúng con.”
“Thi thể của chúng ta thì sao? Nếu có người muốn xem xét thì làm sao bây giờ?’’
“Miên nhi. . . . . . Huynh biết rõ muội lo lắng điều gì, yên tâm đi, người duy nhất muốn kiểm tra thi thể muội chỉ có Tiêu Nguyệt, chờ đến lúc hắn từ chiến trường trở về, thi thể chúng ta đã sớm hoả táng thành tro cốt” Dung Triệt nói rõ vấn đề.
Nguyễn Miên Miên yên tâm lại, giống như tất cả đều an bài thiên y vô phùng (không chê vào đâu được).
“Vậy các con chuẩn bị khi nào thì hành động?” Liễu Mặc Như hỏi, đương nhiên, trong nội tâm nàng hy vọng là tối nay, dù sao bọn họ đi chuyến này cũng không trở lại.
“Hai ngày sau, Miên nhi, muội cảm thấy thế nào?” Dung Triệt nhìn Nguyễn Miên Miên, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.
Nguyễn Miên Miên cười cười, gật gật đầu.
Liễu Mặc Như đem hai người ôm vào lòng “Hài tử, bảo trọng. . . . . .”
Hai ngày sau, chiếu theo kế hoạch, Nguyễn Miên Miên gọi cung nữ đi thông truyền xin cho Dung Triệt đến cùng ăn cơm trưa, như vậy danh chính ngôn thuận có chứng nhân.

Bữa trưa đặc biệt ở vừa có tôm, vừa có cà chua ( sau khi ăn tôm không có thể ăn vi-ta-min không sẽ gây chết người kiểu như không thể ăn chuối với mật ong〕
Giấc mơ bé nhỏ được đặt trên bàn ăm, cung nữ thì đứng bên ngoài.
Hai người – một người phụ trách ăn tôm, một người phụ trách ăn cà chua, như vậy đến khi người phát hiện ra, hai món ăn này đều bị ăn cả .
Đợi đến khi đúng thời cơ, bên ngoài không có gì bất thường, trước cho Giấc mơ bé nhỏ uống thuốc giả chết trước, Giấc mơ bé nhỏ liền lập tức ngất .
Nguyễn Miên Miên trong lòng rất khẩn trương, bởi vì thuốc này uống vào, trong ba ngày kia, phát sinh tình huống gì, có thể xảy ra việc ngoài ý muốn hay không, bọn họ đều không biết.
Dung Triệt cũng đồng dạng khẩn trương, nhưng hơn hết là hưng phấn cùng kỳ vọng, nắm chặt tay Nguyễn Miên Miên, hít thở một hơi thật sâu, uống thuốc giả chết trước.
Nguyễn Miên Miên nhắm mắt lại, bất chấp tất cả, ngửa đầu đem thuốc nuốt vào.
Sau đó, đều như bọn họ dự đoán lúc trước.
Cung nữ phát hiện bọn họ ngất xỉu trên bàn, hết sức hoảng loạn, vội vàng đi mời ngự y.
Ngự y bắt mạch, dò hơi thở, đều cho rằng bọn họ đã chết, nhìn thức ăn trên bàn, thoáng cái bừng tỉnh ngộ, bởi vì ăn nhầm hai loại đồ loại đồ ăn khắc mà trúng độc tử vong.
Hoàng đế, Tuyết Hoa, Tiêu Trì nhận được tin tức lập tức chạy tới Mộng Xuân các, hai người một thỏ đều được đặt ngay ngắn trên giường, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Hoàng đế thật lâu vẫn không thể tin nỏi, nhất thời đứng thẫn thờ tại đó, mà Tuyết Hoa thì nhào tới trên người Dung Triệt khóc kinh thiên động địa.
Cuối cùng trực tiếp hôn mê, được người dìu xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Trì đứng bên cạnh, khẽ rơi vài giọt nước mắt hiếm hoi của nam nhi, trong thâm tâm hắn cảm thấy bọn họ thực ra là tự tử, vì muốn trốn tránh thế tục.
Vì thành toàn đoạn tình cảm bị cấm kỵ mà đưa ra lựa chọn vĩ đại, là cảnh giới cao nhất của tình yêu.
Chính là Miên nhi. . . . . . Nếu như nàng chờ một chút, chờ ta có quyền lực của Tiêu Nguyệt, có lẽ ta sẽ cho nàng hạnh phúc, ta cũng sẽ như Tiêu Nguyệt yêu nàng, nhưng cũng sẽ không giống Tiêu Nguyệt ép bức nàng, chỉ cần chờ một chút, đợi ta thành công, dù cho nàng lựa chọn Dung Triệt, ta cũng sẽ không trách nàng, ít nhất như vậy, nàng còn có thể cảm kích ta.
Hoàng đế triệu Liễu Mặc Như tiến cung, trước đó đã tập luyện tốt, chứng kiến con gái của mình chết liền hôn mê bất tỉnh. Chờ khi tỉnh lại, lập tức thỉnh cầu, muốn đem thi thể của bọn họ cùng Giấc mơ bé nhỏ trở về Hạ Lan gia bài điếu tổ tiên.
Hoàng đế thấy thẹn trong lòng, lập tức đáp ứng, còn truy phong Dung Triệt làm Vi Cảnh Thạc vương.

Cả hoàng cung đều đắm chìm tại trong bi thống; trong cái nóng mùa hạ, khắp nơi đều biến thành sắc trắng bi thương.
Hạ Lan tướng quân phủ, đèn lồng màu đỏ đổi thành màu trắng, hạ nhân đều đốt giấy, để tang khóc thành chữ phiến (片 – hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác), hai bộ quan tài đặt ở nội đường, trực tiếp biến nội đường thành cảnh đường.
Tin tức rất nhanh truyền khắp Phong Nguyệt quốc, mọi người đều tiếc thương cho số phận bọn họ.
Theo như lời Hoàng đế nói thì Tiêu Nguyệt đã gấp rút trở về, nhưng do đướng xá xa xôi nên ít nhất mười ngày nửa tháng nữa mới tới nơi,
Đến ngày thứ ba, Liễu Mặc Như phân phó mọi người rằng muốn đích thân tiễn biệt bọn, thi thể thì hoả táng.
Đóng cửa nội đường, đem giải dược đã chuẩn bị tốt trước đó cẩn thận cho bọn họ uống vào, còn có Giấc mơ bé nhỏ.
Sau nửa canh giờ, hai người một thỏ đều tỉnh lại.
Dung Triệt cùng Nguyễn Miên Miên nhìn qua đối phương, trong nội tâm đều vui mừng, xem ra bọn họ thuận lợi vượt qua cửa ải này rồi.
“Hành lí cùng lộ phí ta đã giúp các con chuẩn bị xong rồi, hiện tại đi ra từ cửa sau, đợi tí nữa đem hai cỗ quan tài này đi hoả táng.” Liễu Mặc Như dặn dò.
“Cám ơn mẫu thân. . . . . .” Nguyễn Miên Miên nhào vào trong lòng nàng, nước mắt tuôn rơi, trong lòng vạn phần không lỡ.
“Hài tử ngoan. . . . . . Các con nhất định phải hạnh phúc.” Liễu Mặc Như lau khô nước mắt cho nàng, lại vỗ vỗ đầu Dung Triệt “Ngươi hãy chiếu cố nàng thật tốt.”
“Mẫu thân yên tâm, con sẽ chiếu cố nàng thật tố .”

Giấc mơ bé nhỏ núp trong ngực Nguyễn Miên Miên, nghiêng đầu nghiêng cổ nhìn hai người khó hiểu, tiếp tục quay về với sự nghiệp ngủ vĩ đại, dù sao đi theo nàng, cũng không sợ đói.
“Nhất định phải chú ý an toàn. . . . . .” Liễu Mặc Như cẩn thận dặn dò.
Dung Triệt nhận lấy hành lí, Nguyễn Miên Miên ôm Giấc mơ bé nhỏ, Dung Triệt nắm tay của nàng, nói xong lời từ biệt cùng Liễu Mặc Như, liền hướng cửa sau đi tới.
“Phanh” Cửa lớn bị đạp đỗ, một đại đội nhân mã tầng tầng lớp lớp vây quanh Tướng quân phủ. Liễu Mặc Như, Nguyễn Miên Miên cùng Dung Triệt đều không phản ứng kịp, Tiêu Nguyệt đã mang theo vài thị vệ đi tới.
‘‘Hạ Lan Miên Miên” Sắc mặt lạnh lùng như hàn băng ngàn năm đọng lại, làm cho trái tim người nghe lạnh buốt.
Tiêu Nguyệt đứng lại trước linh đường, thu vào mắt hình ảnh hai người đang nắm tay, ánh mắt âm lãnh làm người ta sởn tóc gáy “Xem ra, ta tới rất đúng lúc”.
“Tiêu Nguyệt. . . . . . ?” Nguyễn Miên Miên không thể tin, khẽ hỏi, hắn làm sao có thể xuất hiện vào lúc này, không phải nói còn có mười ngày nửa tháng nữa mới trở về sao?
Đây là sơ sót trong kế hoạch của Dung Triệt, nếu cẩn thận suy nghĩ lại, Tiêu Nguyệt, hắn căn bản cũng không tới chiến trường, đây là một cái bẫy. . . . . . Tiêu Nguyệt đã sớm nghi ngờ hai người bọn họ có tư tình, cho nên cố ý xếp đặt tình huống đi xuất chinh, như vậy, hắn mới có cơ hội đi bắt gian mà. . . . . . người nguyện mắc câu.
Tiêu Nguyệt từng bước một hướng Nguyễn Miên Miên đi tới, trong mắt thâm trầm cơ hồ có thể đem nàng bóp chết.
Nguyễn Miên Miên biết rõ, tiếp theo là một hồi bão tố, thậm chí, toàn bộ Hạ Lan gia đều gặp nạn. Dung Triệt nắm thật chặt tay Nguyễn Miên Miên, muốn nói với nàng rằng: cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận