Liễu Mặc Như chuẩn bị bữa tối, đều chiếu theo khẩu vị bọn họ thích nhất mà làm.
Nguyễn Miên Miên rất cảm động, suốt bữa cơm, mặt Liễu Mặc Như đều là vui vẻ, căn bản nhìn không ra nàng có gì khác thường.
Bất quá càng như vậy, Nguyễn Miên Miên càng cảm thấy bất an.
Dùng xong bữa tối, Liễu Mặc Như đem hai người gọi vào phòng, đóng cửa phòng, cũng không lên tiếng, chờ bọn họ mở miệng trước.
Dung Triệt cùng Nguyễn Miên Miên liếc nhau một cái, liền song song quỳ xuống.
Liễu Mặc Như bất đắc dĩ nhìn bọn họ, lắc lắc đầu, tính cách Nguyễn Miên Miên vô cùng giống Hạ Lan Bạch, đồng dạng chấp nhất.
” Miên nhi. . . . . . Dung Triệt đã nói cho ta biết chuyện của các con, ta muốn biết con nghĩ sao.”
“Nữ nhân bất hiếu. . . . . .” Nguyễn Miên Miên nhìn Liễu Mặc Như, nàng là mẫu thân bao năm qua lo lắng cho nàng, năm tháng hầu như không để lại dấu vết trên người nàng, nàng như cũ mỹ lệ, chỉ là trong mắt không còn lanh lợi nữa, làm cho tâm Nguyễn Miên Miên đau nhức.
“Các con đều trước đứng lên đi, quỳ cùng ta nói chuyện, chỉ làm nương gia tăng thêm cảm giác tội lỗi.” Liễu Mặc Như nâng hai người dậy, ánh mắt rơi trên người Nguyễn Miên Miên.
“Miên nhi. . . . . . Con làm sao biết các con không phải thân huynh muội?”
“Khi còn bé nghe các người nói. . . . . .” Nguyễn Miên Miên trả lời “Lúc người cùng Vương ma ma trò chuyện, các ngươi cho là con nghe không hiểu, chính là con lúc một tuổi trí nhớ cũng rất tinh tường.”
Liễu Mặc Như cho rằng tiểu hài tử trước ba tuổi bình thường đều không có trí nhớ, chính là nàng rõ ràng nhớ rõ, hơn nữa thời điểm nhỏ như vậy có thể nghe hiểu được?
“Miên nhi. . . . . . Ta hiện tại chỉ hỏi con một câu, nếu như con biết Dung Triệt là thân ca ca của con, con còn có thể yêu nó sao?’’
“Ta sẽ” Nguyễn Miên Miên không chút do dự kiên định đáp, nàng đã từng tưởng bởi vì biết rõ hắn không phải là thân ca ca, mới tùy ý phóng tình cảm của bản thân, cho đến khi Dung Triệt vì nàng đỡ một tên mới biết được, tình yêu không quan hệ tuổi, không quan hệ thân phận, không quan hệ địa vị, yêu là yêu, không bởi vì hắn là ai, chính là cảm giác yêu này.
Liễu Mặc Như hạ mi, lát sau lại hỏi “Con cùng Tiêu Nguyệt Thái tử đã đi đến bước nào rồi? ’’
Nguyễn Miên Miên lập tức quẫn bách, nàng hiểu được điều Liễu Mặc Như muốn ám chỉ, nhưng là vấn đề này quá mẫn cảm, nhất là ở trước mặt Dung Triệt, căn bản nàng không có dũng khí đi thảo luận chuyện này.
Liễu Mặc Như khẽ lắc đầu, cảm thấy đã hiểu được vài phần, tiện đà nhìn qua Dung Triệt “Quan hệ của Miên nhi cùng Tiêu Nguyệt Thái tử, nếu như thật sự đã đạt đến vợ chồng thân mật, như vậy Dung Triệt ta hỏi con, con không chú ý sao?’’
Nguyễn Miên Miên không nghĩ tới nương sẽ hỏi trực tiếp như vậy, rất khẩn trương xoắn tay chăm chú nhìn vào Dung Triệt, vấn đề này nàng rất muốn hỏi nhưng lại không dám.
Dung Triệt đột nhiên cười cười, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Nguyễn Miên Miên, tràn đầy sủng nịch, hướng nàng khẽ gật đầu.(nàng ở đây là Liễu Mặc Như, cứ nàng nàng ta chả biết ai với ai)
“Không dối gạt mẫu thân, con thật sự rất chú ý, con nghĩ trên đời này không có nam tử nào không chú lần đầu tiên của nữ tử mình yêu mến không thuộc về mình. Nhưng mà, chuyện này tiền căn hậu quả, con rất rõ ràng. Cho nên, dù con chú ý, con cũng không trách Miên nhi, con càng tự trách mình hơn. Cũng sẽ không bởi vì như vậy mà thiếu yêu Miên nhi một phần, trái lại, con sẽ vì sai lầm này mà càng yêu thương nàng thêm.”
Nguyễn Miên Miên nghe Dung Triệt trả lời, cảm động thật sâi, hắn nói rất thành thật, hắn thừa nhận chính mình chú ý, nhưng lại hiểu được tiền căn hậu quả sự việc, đây là một nam nhân thấu tình đạt lý, không giống như Tiêu Nguyệt bá đạo, tình yêu của hắn là dùng sự vui vẻ của Nguyễn Miên Miên làm đầu, mà không phải một mực chiếm lấy.
Liễu Mặc Như nhìn hai người, trong mắt của họ có thể nhìn ra, bọn họ là thật lòng yêu nhau, vừa rồi hai vấn đề, Nguyễn Miên Miên mặc dù biết rõ Dung Triệt là thân ca ca, cũng sẽ không chùn bước yêu hắn, Dung Triệt dù cho biết rõ Miên nhi đã thất thân, cũng muốn kiên quyết muốn nàng.
Tình thương của người mẹ luôn luôn vĩ đại, Liễu Mặc Như cảm thấy chính mình mắc nợ nữ nhi, nàng mất đi một nữ nhi, cho nên nữ nhi này phải hạnh phúc, nàng muốn thành toàn.
Người sống trên đời có thể tìm được một tình yêu chân thành không dễ, với thân phận của Tiêu Nguyệt, hậu cung nhất định ba nghìn sủng, nàng biết rõ nữ nhi của nàng là người không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Dung Triệt, ý của ta là, ta đem nữ nhi giao cho con, nhưng con phải cam đoan nó tương lai được hạnh phúc, còn có không được liên lụy Hạ Lan gia.”
“Mẫu thân, người đáp ứng rồi” Nguyễn Miên Miên kích động giữ chặt tay Liễu Mặc Như, nhào vào ngực nàng làm nũng.
“Ngốc, có thể tìm thấy một người thật lòng yêu con không dễ, mẫu thân hi vọng con có thể hạnh phúc, huống chi, ta rất hiểu rõ cách làm người của Dung Triệt, nó sẽ cho hạnh phúc.”
“Cám ơn mẫu thân.” Dung Triệt mừng rỡ cảm ơn, được Liễu Mặc Như chấp nhận, hạnh phúc của hắn và Nguyễn Miên Miên sẽ không còn xa.
“Cho nên, hiện tại con nên nói với chúng ta kế hoạch của con.” Liễu Mặc Như mỉm cười nhìn hài tử, hai hài tử nàng hiểu rõ nhất.
“Đúng vậy a! Dung Triệt, huynh có phải nên nói với chúng ta kế hoạch của huynh, huynh rốt cuộc nghĩ ra cái chủ ý gì.” Nguyễn Miên Miên cũng đáp lời, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.
“Miên nhi. . . . . . Nếu như chúng ta đột ngột biến mất khỏi Hoàng cung, với thân phận của huynh và muội, Tiêu Nguyệt nhất định sẽ truy xét đến cùng, cho nên chỉ còn cách làm cho người trong cung nói chúng ta đã chết, chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ”
“Chết?” Nguyễn Miên Miên trừng to mắt, Liễu Mặc Như cũng đồng dạng không hiểu.
“Đúng, chết, nhưng không phải thật sự chết, mà chỉ là diễn cho người khác biết là chúng ta đã chết, hơn nữa càng có nhiều người nhìn thấy thi thể của chúng ta, như vậy mới có sức thuyết phục.”
“Vậy làm sao để cho người khác nhìn thấy chúng ta chết ?” Đây rốt cuộc là hát tuồng gì a?
“Uống thuốc giả chết, chúng ta có thể tại tẩm cung của muội ăn cơm, sau đó sắp xếp hai loại thức ăn tương khắc. Lúc gương mặt xanh xao tái nhợt, chúng ta lại ăn thuốc giả chết vào, sau khi chúng ta ngất xong, ngự y tiến vàokiểm tra, sẽ cho là chúng ta ăn lầm hai loại thức ăn kỵ nhau mà bị sốc, bất quá, để tăng thêm tính chân thật, chúng ta phải hy sinh. . . . . .”Dung Triệt dè chừng nhìn Nguyễn Miên Miên.
“Hy sinh cái gì?” Nguyễn Miên Miên sợ hãi hỏi.
“Hy sinh Giấc mơ bé nhỏ, khiến nó thật sự ăn hai loại thức ăn kỵ nhau, như vậy càng chân thật, nếu không chỉ có hai người chúng ta trong trúng độc, xem ra quá trùng hợp, hy sinh con thỏ so với hy sinh người tốt hơn?”
“Không được, vậy huynh cũng cho nó ăn thuốc giả chết, con thỏ là huynh tặng muội làm lễ vật, muội rất yêu mến nó, hy sinh nó muội kiên quyết không đồng ý.”
Dung Triệt không lay chuyển được nàng, gật đầu đáp ứng, trong nội tâm lại cảm thấy rất ấm áp .
“Còn có một vấn đề, ngươi nói thuốc giả chết, là giả chết thế nào, có thể kéo dài bao lâu? ’’
“Thuốc giả chết là sau khi muội ăn vào lập tức có hiện tượng chết giả, không mạch đập không hô hấp, cùng người chết thật giống nhau, sau đó ăn giải dược vào sẽ tỉnh lại, đối thân thể không có tổn hại.”
“Như vậy a. . . . . . Nhưng vẫn có chỗ không đúng, nếu như hai người chúng ta đều ngất, liền không biết tình huống bên ngoài như thế nào, người trong nội cung sẽ an bài thi thể chúng ta như thế nào? Ai sẽ giúp chúng ta uy giải dược?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...