Chương 10: Trốn tránh
Từ hôm ăn bát mì của nàng, hắn không xuất hiện ở Tuyết Các, tuy nhiên thỉnh thoảng tổng quản đến nói Vương gia muốn ăn mì, bảo Vương phi nàng nấu rồi tồng quản lại mang đi. Nàng buồn cười nhưng trong lòng hàn khí đã dần bao phủ.
“Cầm nương, Vương gia như vậy là sợ ta sao?” Hôm nay là một ngày trăng sáng, nàng một thân váy trắng đang đứng dựa cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cầm Nương thở dài:
“Thụy Vi, con yêu hắn rồi sao?”
“Yêu?” nàng ngẩng nhìn Cầm Nương, từ khi hắn ngày nào cũng đến chỗ nàng, quấy rối tâm tư nàng, lúc đầu nàng có phiền có chán ghét nhưng ngày ngày trôi qua nàng dường như đã quen với sự tồn tại của hắn ở bên cạnh. Nhưng rồi tự nhiên hắn lại không xuất hiện nữa, nàng dường như lại có chút không quen, không lẽ tình cảm cũng được hình thành từ thói quen hay sao.
“Chỉ là thói quen.” Nàng thở dài nói khẽ.
“Vi Nhi, từ thói quen có thể sinh ra tình yêu làm người ta đau lòng đến chết, con hãy nhìn ta mà xem”, nói rồi đến bên cạnh vuốt làn tóc suôn mượt của nàng, khẽ ngâm:
“Đa mang thêm sầu khổ
Tương tư lắm hại thân
Tình như trăng dưới nước
Duyên như hoa trong gương
Chỉ có thể gặp không thể cầu”
Thở dài, có lẽ là nuối tiếc, có lẽ là thở than ột kiếp người mông lung như sương khói, như ảo ảnh.
“Sắp tới ta không tới được nữa, ta có chuyện cần làm, con phải cẩn thận một chút.”
“Nương có chuyện gì sao?” nàng thẫn thờ hỏi.
“Chuyện của ta dưới âm thế cũng không thể lường trước được, con không nên lo lắng, ta tự xuất hiện trước con đã là một điều cấm kỵ nhưng ta không kìm lòng được, lần này có phúc nhân giúp ta đi chuyển thế ” Nói rồi tự tay lấy đàn hát một khúc bi ai, thương tâm não lòng.
“Sắp tới con đừng nên ra khỏi Tuyết Các, cũng đừng cho người lạ vào đây. Ta thấy có bóng đen bên cạnh con là điềm không tốt, cũng đừng suy nghĩ tới người không biết quý trọng con, suy nghĩ được mất thì lại càng có khi không nỡ buông tay.”
“Nương cứ làm việc của mình, con gái thực mong nương có thể có được một cuộc đời mới, vì thế người đừng bận tâm đến con gái, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, họa tới muốn tránh cũng không được. ”
Đêm đó hai người cùng nhau tâm sự rồi quyến luyến chia tay, cầu chúc nhau có được hạnh phúc.
*********
Kinh Phong từ lúc ăn được bát mì của nàng, trong tâm dường như tan chảy, đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm ư, quá ư là viển vông. Hắn là Vương gia lạnh lùng tàn nhẫn, ngồi ở ngôi cao thường lạnh, tình cảm là thứ quá xa xỉ, có tình sẽ nhu nhược, có tình sẽ yếu hèn, có tình sẽ chết đau đớn. Hắn quyết tâm không tìm nàng, không gặp nàng nhưng vẫn thích ăn mì nàng nấu. Mâu thuẫn quá, hắn hầu như tìm quên trong đám phi tần mỹ nữ của mình, cố không nghĩ đến nàng. Hắn sợ nhìn thấy đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng thờ ơ của nàng nhìn hắn, cũng như nhìn thế nhân. Cuộc sống, cách nghĩ của nàng khác lạ, dường như cuộc sống ngày ngày trôi qua không hề ảnh hưởng đến nàng, nàng chỉ là một người xem hoa, xem tháng ngày trôi qua lặng lẽ không một chút vướn bận. Nhìn thấy hình bóng xinh đẹp như ảo ảnh không thể với tới của nàng, trái tim hắn dường như cực đau đớn. Nhưng hắn vốn không biết rằng con người ta vốn dĩ chỉ cần một chút quá tay sẽ dễ dàng làm người khác tổn thương, có những chuyện chỉ cần không rõ ràng sẽ dễ đưa người ta vào chốn mơ hồ khó hiểu, kèm theo thương tâm thống khổ. Chính là lời nói có thể gây tổn thương sâu sắc nhưng cũng có thể hàn gắn vết thương, an ủi lòng người, nhưng mấy ai biết được điều đó, nhiều khi nhận ra thì có lẽ mọi sự đã muộn.
Thấm thoát lại ba tháng nữa lặng lẽ trôi qua, hằng ngày Vương gia không còn tìm đến các ái thiếp của hắn nữa mà đều đi ra khỏi vương phủ, nhiều khi tối mịt mới trở về, rồi còn có khi đi biền biệt tận nơi nào xa xôi không thấy bóng dáng, hầu như cố gắng lẩn tránh cái gì đó trong phủ. Hắn đâu biết trong phủ, nàng Vương phi phải chịu khổ ra sao. Thấy Vương gia đột nhiên không còn chú ý đến Thụy Vi nữa, trong lòng các nàng ai nấy điều vui mừng hả hê ra mặt, không còn kiêng kỵ hay lo sợ, ghen tuông nữa. Tâm địa đàn bà một khi đã đố kỵ thì ngàn quân cũng không ngăn lại được.
Một buổi sáng các nàng ào tới Tuyết Các trêu đùa nàng, lời nói có dao khiến tim người ta chảy máu, dường như còn chưa thỏa ý còn phá hủy khu vườn của nàng, lại còn tặng cho nàng một trận đòn nặng tay, thay nhau khinh miệt nàng. Nàng thì tự hỏi tại sao? Nào có trêu chọc tới ai.
Lại một buổi sáng, những người con gái xinh đẹp hơn hoa ấy, âm thầm cho người phá hủy lương thực dự trữ trong biệt viện Tuyết Các của nàng, căn dặn nhà bếp không chu cấp thức ăn cho nàng, hại nàng thân thể chịu đói đến suy nhược. Nhã Nhi phải lén ra phủ mua thức ăn. Nàng cũng chỉ chép miệng cho qua.
Lại là một buổi sáng thật đẹp, các nàng ấy thu hồi lệnh với phòng bếp vì đã nhìn thấy Mai Nhi ra ngoài mua thức ăn, liền tiến vào Tuyết Các đánh hai nha đầu một trận. Thụy Vi lại mang thân chịu đòn thay, chủ tớ cùng nhau chịu một trận đòn đau. Mà nàng dường như không hề phản kháng
Các nàng một tay che trời, che hết tất cả mọi người trong Vương Phủ, kể cả hai vị tổng quản cũng bị các nàng lừa phỉnh, không hề hay biết mảy may một chút, có biết cũng không dám lên tiếng bênh vực một Vương phi thất sủng. Đúng là trời hay giúp kẻ ác, hay nói đúng hơn người tốt luôn phải chịu nhiều ủy khuất thương tâm.
Bởi vì sao? Bởi Vương phi Thụy Vi lại một lần nữa bị Vương gia quên lãng.
Bởi nàng chỉ như chiếc bóng mờ nhạt trong Vương phủ.
Bởi nàng trong Vương phủ không quyền không thế, cũng không người che chở.
Bởi vì nàng dung nhan tuyệt đẹp nhưng lại không biết sủng nịnh người khác, lại càng không biết lấy lòng hay phản kháng hay hại người, chỉ biết thương tâm có một mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...