Nhìn xa, có thể cảm thấy Liễu Thiến xinh đẹp , nhìn gần mới biết được chân chính cái gì gọi là nhân gian tuyệt sắc . Trên đời này lại có nữ tử xinh đẹp như thế .
Liễu Thiến đi vào , khẽ cúi người xuống , “Thiến nhi tham kiến Vương gia , tham kiến tướng quân” nàng ngẩng đầu , đôi mắt hút hồn . Cực kỳ diễm lệ , nhưng không thô tục , mị đến tận xương cũng không phóng đáng .
Tần Mộ Phong nhếch miệng ,nhìn chằm chằm vào nàng “Ngươi là Liễu Thiến ?”
“Chính là Thiến nhi .” Liễu Thiến cúi đầu , mang theo vài phần ngượng ngùng nhưng thực ra trong lòng nàng lại cảm thấy buồn nôn , với nam nhân đối diện sinh ra ác tâm .
“Đứng lên” Tần Mộ Phong đứng dậy , đỡ lấy lưng của nàng . Bàn tay không biết cố ý hay vô ý ở trên người nàng di động .
“Cám ơn Vương gia” Liễu Thiến lùi lại đằng sau một bước , khéo léo né tránh . Thật là sắc lang a, thấy đàn bà liền lập tức đi tới ăn đậu hũ .
Tân Mộ Phong cười gian “Cảm ơn suông như vậy thôi sao?”
“Vương gia , hồng nhan tri kỷ của ngài rải khắp thiên hạ , Liễu Thiến chỉ là dung chi tục phấn , ngài sẽ để ý đến Thiến nhi sao ?” Liễu Thiến cười nhu hoà , lại nói “Vương gia , đừng hạ thấp thân phận của mình .”
Tân Mộ Phong kinh ngạc nhìn nàng một lượt , con mắt nheo lại , nhìn nàng si mê “Gương mặt đẹp quá”
“Người đẹp rồi cũng sẽ già đi , hoa nở cũng chỉ trong khoảnh khắc , tuyệt thế dung nhan thì sao? Đối vói Thiến nhi mà nói bất quả chỉ là mây khói .
Liễu Thiến nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra , nhìn thẳng vào mắt hắn .
“Qủa nhiên là hoa khôi của Túy Yên lâu”
Tần Mộ Phong trên môi hiện lên ý cười càng rõ , nữ nhân cư nhiên cự tuyệt hắn nàng chính là người thứ nhất , nữ tử này quả nhiên thú vị . Nữ tử này chẳng những có tư sắc , hơn nữa đảm thức , học thức đều thuộc loại nhất đẳng . Hắn vốn tưởng nàng chỉ là có sự quyến rũ , xem ra hắn sai rồi .
“Vương gia chính là Vương gia” Liễu Thiến nói như không “Nghe bên ngoài nói Vương gia ngài phong lưu đa tình , Thiến nhi hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức tới rồi , rốt cuộc là phong lưu đa tình , hay là ...” Liễu Thiến cười cười , cũng không có nói hết .
Phong lưu đa tình , trong mắt nàng chính là hạ lưu vô sỉ .
“Liễu cô nương tán thưởng , bổn vương thật vinh hạnh” Này hoa khôi cũng quá lớn mật , lại dám ở trước mắt mọi người mắng hắn .
“Người ta nói Bình Nam Vương là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ , quả nhiên không sai , chính là da mặt cũng dày nhất đẳng .”
“Liễu Thiến thanh âm nhu hoà, từ tốn , làm cho người ta nghe được thấy sảng khoái tâm hồn . Nhưng những lời nàng vừa nói ra cũng đủ để làm người ta tức chết .
“Ha ha , có ý tứ” Tần Mộ Phong cất tiếng cười to , đã lâu rồi không có người đàn bà nào có thể khiến cho hắn thấy hứng thú đến như vậy .
“Vương gia, cái gì gọi là có ý tứ ?” Ở đôi mắt trong suốt kia chỉ thấy có ý cười , không có chút tình cảm .
Liễu thiến trên người có một loại khí chất , giống như loại khí thế bao trùm thiên hạ của đấng quân vương , khí chất cao quý , tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng .
Tần Mộ Phong tới gần nàng , bên tai nàng thổi nhẹ “Hãy trở thành đàn bà của bổn vương”
“Đàn bà?” Liễu Thiến giương mắt , nhìn hắn đầy thâm ý “Vương gia, tại sao chỉ là đàn bà mà không phải là thê tử ?”
“Bổn vương không cần thê tử, chỉ cần đàn bà” Đối với hắn mà nói , đàn bà chỉ là công cụ để phát tiết dục vọng .
Hoắc Thiên ngồi một bên cũng cảm thấy mới mẻ . Tân Mộ Phong luôn luôn chìm đắm trong son phấn , rõ ràng nhắm vào những người đàn bà ngoan ngoãn , phục tùng , bây giờ lại tim đến nữ tử ương ngạnh .
Liễu Thiến kéo lọn tóc trước ngực ngắm nghía , gương mặt cực kỳ bình thản , tuyệt không bất ngờ .
Làm đàn bà của hắn . Vậy mà hắn cũng có thể nói ra .
Liễu Thiến nàng là ai ? Gia tài vạn quán, danh trấn giang hồ , nam tử muốn kết hôn với nàng nhiều đến nỗi có thể xếp hàng dài từ kinh thành đến Đại Tây dương .
Nàng là bồ liễu tự có tư vị của bồ liễu .
Trong diễm lệ lộ ra ôn nhu, trong quyến rũ lại có thông tuệ .
Nàng vừa cao quý lại vừa nhu hoà , thiên hình vạn trạng lại thêm phong tình .
Trên thế gian này chỉ sợ không thể tìm được nữ tử thứ hai giống như nàng .
Liễu Thiến cúi người “Vương gia , Thiến nhi không thể phụng bồi” Tiếng nói mềm mại ngọt ngào , hết sức say làm người .
Liễu Thiến xoay người , trên mặt lúc này đã không còn nụ cười, ngược lại ánh mắt lãnh khốc như muốn giết người .
Hoắc Thiên ‘phác xích’ một tiếng cười đi ra “Ha ha , nguyên lai trên đời này còn có nữ tử không đem Bình Nam Vương ngươi để ở trong mắt” Hoắc Thiên rất bội phục nàng , nàng có tài , có sắc , lại có khí chất đặc biệt , thật đúng là phong trần kỳ nữ .
Tần Mộ Phong nhìn chằm chằm nơi nàng vừa biến mất , cười như không cười , nàng xác thực cùng người khác bất đồng nhưng nàng cũng không thể trốn khỏi bàn tay hắn .
Hoắc Thiên liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong , cũng đem ánh mắt nhìn qua nơi Liễu Thiến vừa biến mất . Che dấu ý cười , trong lòng cảm thấy thú vị .
Tần Mộ Phong không phải người không thể xa rời đàn bà . Rất nhiều lúc hắn ở một mình . Tại Vương phủ , Thính Phong cư chính là địa phương của riêng hắn .
Từ Túy Yên lâu trở lại Vương phủ xúng đã hơn nửa đêm .
Hắn không muốn đi tìm đàn bà, lúc này , trong đầu hắn chỉ nhớ đến nụ cười của Liễu Thiến , cùng dung mạo xinh đẹp của nàng .
Đứng ở trước cửa phòng , hắn vốn định đẩy cửa đi vào nhưng bàn tay vừa giơ lên lại hạ xuống . Lúc này vào thư phòng làm cái gì ? Liễu thiến thật sự đã làm tâm trí hắn bị rối loạn .
Cái kia nữ tử ... rất có ý tứ .
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất khiến cho cái bóng của hắn hiện ra . Cái bóng của hắn bị ánh trăng kéo đi rất dài rất dài .
Đêm khuya tĩnh lặng , đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa .
“Ai” Tần Mộ Phong mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy một cái bóng đen nhảy lên nóc nhà, hướng hậu hoa viên chạy .
Nửa đêm xuất hiện tại Vương phủ , tuyệt đói không phải là chuyện tốt gì , Tân Mộ Phong không có nghĩ nhiều , lập tức khinh công nhảy lên nóc nhà .
Tân Mộ Phong tuy là Vương gia lại cũng là một tướng quân chinh chiến trên sa trường , võ công của hắn tuyệt đối là số một .
Đuổi theo đến một cái sân , lập tức bóng dáng của hắc y nhân dã biến mất .
Tân Mộ Phong ở xung quanh tím kiếm bóng dáng của hắc y nhân mới phát hiện mình đã đi vào Đạm Tình cư .
Tại sao đuổi đến nơi này liền không thấy bóng dáng hắc y nhân ? Thật sự kỳ quặc .
Chẳng nhẽ ... hắc y nhân kia chính là Liễu Thiên Mạch ? Không đúng, tuyệt không có khả năng , Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc lóc, sao lại có thể có võ công cao như vậy . Nếu nàng có võ công cao như vậy , như thế nào động một tí là khóc , động một chút là run .
Nàng lá gan quá nhỏ, lại quá nhu nhược ngược lại có vẻ quái dị , chẳng nhẽ ... nàng thật sự là gian tế của Liễu tể tướng?
Trực giác nói cho hắn biết Liễu Thiên Mạch không hề đơn giản .
Hắn đẩy mạnh cửa phòng Liễu Thiên Mạch , vọt tới trước giường , vén màn lên , thấy Thiên Mạch đang ngủ rất say .
Hắn tự dưng thở phào nhẹ nhõm , đúng là hắn quá đa nghi , cho dù Liễu Thiên Mạch là gián điệp của Liễu tể tướng nhưng nàng cũng không thể có võ công cao như thế .
Vừa rồi võ công , khinh công của hắc y nhân kia rõ ràng là hơn hắn , thiên hạ lúc này cũng không có nhiều người có võ công cao như vậy, Liễu Thiên Mạch lại là thiên kim của tể tướng không có khả nằng có thể học được võ công tinh thâm như thế .
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên , Liễu Thiên Mạch trên giường lập tức mở mắt , ánh mắt trống rỗng khiến cho người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...