Vương Phi Thất Sủng

Bốn cái thị thiếp trong Vương phủ trước nay vẫn bất hoà . Từ khi các nàng bắt đầu tiến vào Vương phủ thì vẫn không ngừng tranh đấu . Mỗi người các nàng đều cho rằng mình đẹp hơn so với ba người kia , đều cho rằng chỉ mình mới có tư cách được Tần Mộ Phong sủng ái .
Đây là lần đầu tiên các nàng tụ tập cùng một chỗ , nguyên nhân tự nhiên chính là do lời đồn Tần Mộ Phong muốn lấy Vương phi .
Vương phủ này một khi chánh thức xuất hiện một nữ chủ nhân thì các nàng sẽ không còn chỗ đứng nữa . Vì bảo vệ địa vị của bản thân , bốn người đàn bà vốn cừu thị với nhau không hẹn mà cùng ở một chỗ .
Vương phủ thiên viện - Thải Nguyệt hiên .
“Người Vương gia muốn lấy rốt cuộc là ai ?” trong số các nàng Thải Y là người đẹp nhất, cũng là người được sủng ái nhất , tư thế luôn luôn tỏ ra ngạo mạn so với những người khác .
“Ta cũng muốn biết .” Ngọc La ghét nhất là sự ngạo mạn của Thải Y , cứ như thể nàng ta chính là Vương phi không bằng .
“Vương gia rất lâu rồi không có tới tìm ta .” Hàm Thuý hạ mắt xuống , bày ra bộ dạng nhu nhược đáng thương , khiến cho người ta nhìn vào thấy đau lòng .
Thải Y lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái “Vương gia không ở đây, thu hồi lại bộ dạng giả dối của ngươi .” Nàng rất quyến rũ nhưng lại thiếu mất sự thanh nhã . Hàm Thúy chính là dựa vào phần thanh nhã này mà lấy được lòng của Tần Mộ Phong .

Yên Chi trên môi hiện ra một nụ cười lạnh “Thải Y , chúng ta đều là thị thiếp , ngươi bày ra bộ dạng kia là muốn cho ai nhìn ?” Thải Y cậy mình đắc sủng vốn không đem ba người bọn họ để vào trong mắt , nàng đã sớm không vừa mắt nàng ta .
“Đúng , chúng ta đều là thị thiếp .” Thải Y đắc ý vênh mặt lên , đôi mắt nhìn một lượt ba người kia , trong đôi mắt quyến rũ mê hồn hàm chứa sự khinh miệt “Bất quá, ta là sủng thiếp , tự nhiên không giống với các ngươi .”
Ngọc La cười khổ , trong đôi mắt tự nhiên hiện lên sự ưu thương “Sủng thiếp ? Lúc Vương phi vào cửa chúng ta đều sẽ thất sủng .” Nhu nhuyễn chính là mặt đẹp nhất của Ngọc La .
“Chúng ta đều sẽ thất sủng, giả bộ đáng thương cũng vô dụng .” Thải Y lạnh lùng nhìn Ngọc La, hai tay đặt ở trên đùi , bày ra bộ dạng đoan trang , cao quý .
Thải Y ám chỉ không buông tha người nào , Yên Chi cũng đồng thời bày ra bộ dạng giống như thải y , ưu nhã đặt hai tay trên đùi “Thải Y , ngươi đừng có quá đáng .”
“Ta có nói ngươi sao ?” Thải Y liếc mắt nhìn Yên Chi , không thèm để ý thái độ của nàng ta .
Yên Chi cười lạnh , trong mắt tràn ngập sự khinh miệt và trào phúng “Vương gia gần đây nhất chưa từng qua đêm ở chỗ ngươi sao ?” Nếu là sủng thiếp tự nhiên phải nắm rõ hành tung của Tần Mộ Phong .
Bị Yên Chi nói trúng chỗ đau , Thải Y sắc mặt biến đổi , phượng nhãn trừng lên nhìn Yên Chi “Hắn cũng không đến chỗ ngươi .”
Yên Chi cúi đầu xuống nhìn móng tay màu đỏ tươi , khoé miệng nhếch lên, một nụ cười lại hiện ra “Ta cho tới bây giờ chưa từng đắc sủng , cho nên cũng sẽ không thất sủng .”
Sắc mặt Thải Y càng khó coi , từ khi Thải Hà mất , Tần Mộ Phong một tháng có đến hai mươi ngày ở lại Thải Nguyệt hiên . Hai tháng gần đây , Tần Mộ Phong rất ít khi đến tìm nàng , cho dù có tới cũng là xong việc rời đi , ít khi liếc nhìn nàng một cái .
Ngọc La thở dài thật sâu , cố ý vô ý liếc mắt nhìn Thải Y , hơi thở như hoa lan “Yên Chi nói đúng , không được sủng sẽ không bị thất sủng .”
“Đúng vậy , không được sủng sẽ không bị thất sủng . Ta tình nguyện vĩnh viễn không được sủng chứ không thể chịu được cảm giác bị thất sủng .” Lông mi Hàm Thúy khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , trên gương mặt thanh nhã lộ ra vẻ cô đơn .
Thân là đàn bà, ai không hy vọng được nam nhân sủng ái , huống chi Tần Mộ Phong lại là một nam tử xuất sắc như vậy . Nếu nói các nàng không muốn đắc sủng thì đó là giả , nhưng nếu đắc sủng rồi lại thất sủng thì nàng tình nguyện vĩnh viễn không đắc sủng .
Các nàng ba người hợp nhau lại , tất cả đều nhằm vào Thải Y , Thải Y giận đến nỗi gương mặt trắng bệch , nàng mạnh mẽ đứng lên , chỉ vào mặt các nàng , mở miệng mắng to “Ba người các ngươi không biết mùi vị đắc sủng như thế nào tự nhiên sẽ không muốn đắc sủng . Ba kẻ tiện nhân các ngươi có giỏi thì lấy lòng Vương gia đi , đừng có ở đây nói suông .” Nàng nghiến răng nghiến lợi khiến cho gương mặt quyến rũ biến đổi .

“Đúng là bà điên .” Yên Chi dùng tay áo làm quạt, mát mẻ một câu .
“Có lý .” Ngọc La cúi đầu, lấy tay che miệng cười .
Hàm Thúy vẫn như cũ duy trì vẻ lãnh đạm “Ngay cả bà điên cũng không bằng .”
Thải Y tức giận, hết lần này đến lần khác không nói nên lời , nàng cầm lấy chén trà ném mạnh lên mặt đất , hai tay chống hông “Cho dù ta là bà điên cũng còn hơn mấy con tiện nhân giả dối các ngươi .”
“Đạo đức giả so với bà điên vẫn đẹp mắt hơn .” Yên Chi đem nước trà trước mặt uống vào cái miệng nhỏ , từ trong người lấy ra một cái khăn tay lau sạch khoé miệng “Trà ngon , thật sự là đáng tiếc .” Yên Chi diễm lệ , là người tao nhã nhất trong số bốn người , cho dù người có bề ngoài tao nhã như hoa cúc là Hàm Thúy cũng không bì được với nàng . Nếu nàng bày ra một khuôn mặt lạnh nhạt thì lại có thêm một hương vị khác .
“Thải Y tỷ tỷ trước mặt Vương gia luôn bày ra một bộ dáng thiên kiều bá mị , không nghĩ tới cư nhiên lại có bộ dạng nóng nảy như vậy .” Hàm Thúy làm bộ thở dài “Đáng tiếc tỷ tỷ cũng không phải ngươi đó .”
“Đúng vậy , lớn lên kiều mị thì như thế nào ? Cũng không phải Thải Hà .” Thanh âm của Ngọc La như gió thoảng , mềm nhẹ khiến cho người ta cơ hồ nghe không thấy . Vừa giống như than thở lại giống như mỉa mai .
Thải Y không thể chịu nổi sự nhục mạ của các nàng , mở to miệng rống lên “Cút ngay .” Nàng tức giận càng giống một bà điên hơn .
“Ta chưa từng thấy bà điên , hôm nay cuối cùng cũng được nhận thức rồi .” Yên Chi đứng lên sửa sang lại quần áo , phe phẩy cái quạt rời đi . Đi đến cửa , Yên Chi quay đầu nhìn lại , trong con mắt xẹt qua một ý cười lạnh .
“Ta cũng vậy .” Ngọc La cũng đứng dậy , kéo vạt váy đang loà xoà dưới đất rồi rời đi .

“Nguyên lai sủng thiếp của Vương gia có cái đức hạnh này .” Hàm Thúy cười khẽ, ánh mắt khinh bỉ “Tỷ tỷ ngươi được Vương gia sủng ái bất quá cũng chỉ như thế .”
Thải Y nghiến răng , nhấn mạnh từng câu từng chữ “Ba ả tiện nhân các ngươi , ta sẽ không để các ngươi được sống tốt đâu .”
Hàm Thuý lại cười , dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng , cằm khẽ vênh lên “Ta sẽ chờ xem .”
Thải Y tức giận nắm lấy vạt váy đuổi theo ra cửa , sợ các nàng nghe không thấy mà nói to “Ta mà sợ các ngươi sao ? Có bản lãnh thì theo ta tranh sủng .” Thải Y vẫn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của các nàng , trong miệng không ngừng mắng chửi .
Nhìn ba người đàn bà đi xa rồi biến mất trong tầm mắt nàng , Thải Y thu hồi sự phẫn nộ , xoay người đi vào nhà, ưu nhã ngồi xuống , nghiêng người tựa ở trên ghế . Dung nhan nàng vẫn như cũ quyến rũ , chỉ có nhiều hơn một tia lạnh lẽo .
Ánh mắt của nàng không biết rơi vào nơi nào , đôi mắt lạnh lùng , không tiếc lộ một tia tâm tình .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui