Vương Phi Thất Sủng

Đã là cuối thu , thời tiết của kinh thành tốt hơn rất nhiều . Quế hoa trong đình viện đã nở rộ , một mùi hương thơm nồng tràn ngập Đạm Tình cư . Mùi hương hoa theo gió bay vào trong nhà, khiến cho trong phòng tràn đầy mùi thơm .
Tiến vào Vương phủ lâu như vậy nhưng Thiên Mạch chưa từng chính thức nhìn thấy cảnh sắc ở nơi này .
Tần Mộ Phong mặc dù đã nói cấm không cho nàng rời khỏi Đạm Tình cư nhưng cũng không chính thức hạ lệnh cấm nàng ra khỏi phòng .
Buổi chiều hoàng hôn , nàng đem ngọc tiêu nắm trong tay , đi ra ngoài Đạm Tình cư .
Ánh nắng còn lại của buổi hoàng hôn đem cái bóng của nàng kéo rất dài . Cái bóng của nàng cô tịch, cô đơn , y phục tuyết trắng theo gió bay bay , đúng là một cảnh tượng thê lương khiến người ta nói không nên lời .
Chính xác mà nói nàng đã từng rời khỏi Đạm Tình cư một lần , đối với bố cục trong Vương phủ nàng nắm rõ trong lòng bàn tay . Vô số những đêm, nàng vận y phục dạ hành đi xung quanh Vương phủ thăm dò , ngay cả đến mấy cái xà nhà nàng cũng đều biết rõ .
Cảnh sắc trong Vương phủ rất đẹp , ngay đến cái sân đều có sự bố trí đặc biệt .
Nàng thầm nghĩ tuỳ tiện đi một chút , cũng không có chủ định đi nơi nào . Từ khi tiến vào Vương phủ , nàng chỉ ra ngoài vào buổi đêm , lâu rồi cũng không có hít thở không khí mới .
Bất tri bất giác, nàng đi tới bên cạnh một cái ao . Hai tay nàng chống lên lan can bằng đá , cúi đầu nhìn vào trong ao .

Cá vàng trong nước bơi lội tung tăng , quẫy quẫy cái đuôi , tự do tự tại .
Rõ ràng là đang nhìn cá vàng nhưng hồn không biết đã bay tới nơi nào rồi . Ánh mắt ảm đạm, trong đôi mắt to xinh đẹp không hề có thần thái .
Phía sau truyền đến tiếng bước chân , Thiên Mạch đang tư lự bị kéo quay trở lại . Nàng hơi nghiêng đầu , tiện đà nhìn bên kia , vừa nhìn trong nước .
Người đến là một nam tử, võ công không kém , hẳn là Tần Mộ Phong hoặc là hộ vệ của hắn – Phi Dương .
“Thiên Mạch cô nương .” Trong thanh âm của hắn mang theo sự nghi hoặc .
“Là ngươi .” Chính là Hoắc Thiên , hắn vừa mở miệng nàng lập tức nhận ra hắn ngay .
“Đúng là tại hạ .” Hoắc Thiên mỉm cười đi đến bên cạnh nàng .
Tâm tình Thiên Mạch cũng không bị xao động quá lớn “Hoắc tướng quân như thế nào lại ở chỗ này ?”
“Vương gia sai người mời ta đến đây chơi vậy mà trước đó hắn lại bị Hoàng thượng triệu tiến cung , ta đang định trở về .” Lúc đi qua nơi này hắn lại thấy một người mờ ảo như tiên nữ, đó chính là nàng .
Ánh sáng còn lại của hoàng hôn khiến cho chung quanh nàng dường như bao phủ một vầng sáng tự nhiên , trong sự mờ ảo lại xuất hiện một phong vận khiến người ta nói không nên lời .
“Hoắc tướng quân lần trước giúp ta , ta còn chưa cảm ơn tướng quân .” Thiên Mạch liếc nhìn Hoắc Thiên , khoé miệng nhếch lên hiện ra một nụ cười thản nhiên .
Nụ cười của nàng phảng phất có ma lực trí mạng . Nhìn nàng tươi cười tự nhiên cảm thấy ngây dại . Một hồi lâu , Hoắc Thiên lấy lại tinh thần , hắn cúi đầu ,có chút xấu hổ “Không cần khách khí .” Đối mặt với người xinh đẹp như Liễu Thiến hắn cũng không thất thần như vậy . Liễu Thiên Mạch lạnh nhạt tao nhã lại có mị lực bậc này , đúng là bất khả tư nghị .
Thiên Mạch tựa hồ không thấy bộ dạng thất thần của hắn , ánh mắt rơi vào cổ cầm trong lòng hắn “Hảo cầm .”
Hoắc Thiên lúc này mới nhớ tới trong lòng đang ôm đàn , hắn mỉm cười giải thích “Đây là nguyên nhân Vương gia tìm ta.” Tần Mộ Phong không ở đây, cây cổ cầm này là do Phi Dương chuyển giao .
“Vô âm” trên gương mặt lãnh đạm của Thiên Mạch lộ ra một ý cười . Ánh mắt ảm đạm loé lên một tia sáng rực rỡ .

‘Vô Âm’ chính là truyền thế danh cầm được ghi lại trong cầm phổ , có lịch sử rất lâu đời . ‘Vô Âm’ chẳng những âm chất thượng thừa hơn nữa do thợ giỏi tinh tế , hoa mỹ làm ra nên dù đã mấy trăm năm vẫn như cũ chưa bị tổn hại gì .
“Đích thực là Vô Âm .” Hoắc Thiên rất kinh ngạc , ‘Vô Âm’ lịch sử đã lâu , rất ít người biết được , hắn vô tình đọc trong một quyển cầm phổ mới biết được trên thế gian tồn tại một ‘Vô Âm’ , nàng như thế nào biết được ?
“Vương gia quả thật đã bỏ ra nhiều công sức .” ‘Vô Âm’ chính là vạn lượng khó mua được danh cầm, không nghĩ Tần Mộ Phong đem nó làm lễ vật tặng cho Hoắc Thiên . Hắn đối với bằng hữu quả thật rất có ý tứ .
“Thật không dám dấu diếm , ngày mai là sanh thần của tại hạ , nhiều năm trước ta từng nói với Vương gia về ‘Vô Âm’ , Vương gia biết ta ái cầm nên mới đem ‘Vô Âm’ làm quà tặng cho ta .”
“Nguyên lai ngày mai là sinh nhật của tướng quân , Thiên Mạch không có lễ vật để tặng , thật thất lễ .” Thanh âm của nàng lạnh như hàn băng , thật sự không thể nghe ra trong đó có ý tứ gì .
“Thiên Mạch cô nương nói quá lời , bằng hữu tương giao , quý nhất là tình nghĩa , đồ vật chỉ là ngoại thân , cần gì đặt ở trong lòng .” Hoắc Thiên tiêu sái phất tay một cái .
“Tướng quân , ngươi cũng biết lai lịch của ‘Vô Âm’?” Thiên Mạch nhìn nước trong ao , sóng mắt lưu chuyển .
“Tương truyền ‘Vô Âm’ nguyên bản gọi là ‘Trường Thiên’ , chính là do một vị cầm tiêu đại sư nhiều năm trước làm ra . Trừ bỏ ‘Trường Thiên’ còn có một cây ngọc tiêu gọi là ‘Thu Thuỷ’ . Cầm tiêu vốn là một đôi , vị cầm tiêu đại sư kia giữ lại ‘Trường Thiên’ còn ‘Thu Thuỷ’ đưa cho nữ tử mà mình âu yếm . Về sau chủ nhân của ‘Thu Thuỷ’ hương tiêu ngọc vẫn , hắn cảm thấy thiên hạ vô âm liền đem cầm kia đổi tên ‘Vô âm’ .” Hoắc Thiên có chút cảm thán “Vô Âm là do Vương gia dùng nhiều cách điều tra , từ trong tay một vị cầm sư mua được . ‘Vô Âm’ hiện thế, còn ‘Thu Thuỷ’ không biết bây giờ nơi nào . Mấy trăm năm qua , ‘Thu Thuỷ’ và ‘Trường Thiên’ cũng không thể cùng tấu , thật sự là nuối tiếc .
Thiên Mạch cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ ngọc tiêu để nơi vạt áo . Nàng mở bàn tay , đem ngọc tiêu để trong lòng bàn tay “Cây ngọc tiêu này chính là ‘Thu Thuỷ’ trong truyền thuyết .”
“Đây là ‘Thu Thuỷ’ ?” Hoắc Thên kinh ngạc .

“Đúng vậy , đây đích thực là ‘Thu Thuỷ’ .” Cây tiêu “Thu Thuỷ” này chính là lễ vật Tam sư phó cho nàng khi nàng sinh nhật 12 tuổi .
“Thiên Mạch cô nương , có thể cho ta nhìn qua ?” Hoắc Thiên hưng phấn đến mức muốn trực tiếp giật lấy .
“Mời” Nàng không phải người hào phóng, ngọc tiêu của nàng rất ít khi cho người khác xem . Không phải là người thân của nàng mà có thể cầm lấy ‘Thu Thuỷ’ , Hoắc Thiên là người thứ nhất .
Hoắc Thiên một tay ôm cầm, một tay lấy tiêu , ánh mắt hắn trên thân ngọc tiêu đi chuyển , cuống quýt than “Hảo tiêu a , đích thực là ‘Thu Thuỷ’ .” Lần đầu tiên nhìn thấy ngọc tiêu cũng không có chú ý , nay nhìn kỹ mới thấy đúng là ‘Thu Thuỷ’ .
“Cầm của tướng quân cũng là hảo cầm .” Cầm tiêu vốn là một đôi , số tuổi cũng không khác biệt .
Hoắc Thiên đem ‘Vô Âm’ đưa cho Thiên Mạch “Tại hạ có hay không có vinh hạnh mời cô nương gảy một bài .” Nàng giỏi dùng tiêu , có hay không cũng giỏi dùng cầm ?
“Tiểu nữ duyệt cầm vô số nhưng chưa bao giờ thấy một cây danh cầm đẹp như vậy .” Lãnh đạm như nàng cũng vì ‘Vô Âm’ mà hưng phấn . Nàng vốn là người ái cầm , nhìn thấy truyền thế danh cầm, hưng phấn cũng không phải là vô lý .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận